Bệnh viện trở nên hỗn loạn, Ninh Hạ muốn nói đừng sợ, nhưng thế giới trước mắt bắt đầu nhạt nhòa nhanh chóng, và trước khi mất đi ý thức, cô nhìn thấy Ninh Hưng lao tới, khuôn mặt bé nhỏ đầy nước mắt và nước mũi...
Khi tỉnh lại, bên ngoài trời đã tối đen, ánh đèn vàng ấm áp chiếu rọi trước mắt, trên đỉnh đầu có một khung sắt treo chai nước muối, bong bóng nhỏ cứ liên tục nổi lên.
Ninh Hưng đang nằm bên cạnh, tay cũng được truyền nước.
Thấy gương mặt tái nhợt của Ninh Hưng, Ninh Hạ cảm thấy đau lòng. Nhất là nhớ tới cảnh thằng bé đầy máu trước khi xuyên không, cô càng thấy khó chịu, liền ngồi dậy, một tay chống cơ thể, tay còn lại có gắn kim truyền định chạm vào mặt Ninh Hưng.
Vừa chạm tay vào, Ninh Hưng liền mở to mắt kêu lên: "Tay của con, đau quá mẹ ơi, mẹ có phải đang đè lên ống truyền dịch của con không?!"
Ninh Hạ: ... muốn tát một cái chết luôn thằng con nghịch ngợm này.
Khi Ninh Hạ đang định mắng thằng bé thì Ninh Hưng bất ngờ lao vào lòng mẹ, giọng nghẹn ngào: "Mẹ, mẹ làm con sợ muốn chết, con tưởng..."
Khoảnh khắc đó, khi Ninh Hạ thổ huyết ngất đi, Ninh Hưng thực sự hoảng loạn.
Dù kiếp trước tình cảm mẹ con của hai người có phần trắc trở, nhưng cậu thực sự rất yêu quý mẹ mình, chỉ là khi đó cậu còn quá trẻ, quá nổi loạn, chưa hiểu hết tầm quan trọng của mẹ.
Nhưng khi thấy mẹ bị kẻ xấu đâm ngã xuống để bảo vệ mình, cậu mới hiểu mẹ quan trọng đến nhường nào.
Lúc ở cổng bệnh viện, nhìn thấy mẹ ngã xuống, cậu thực sự sợ hãi đến tột cùng. Nếu mẹ thực sự không qua khỏi, cậu biết phải làm sao?
Cậu chưa bao giờ cảm thấy sợ hãi như vậy.
Trong lúc chờ mẹ cấp cứu, cậu thầm nguyện sẽ không bao giờ làm mẹ giận nữa, sẽ trở thành người tốt, hiếu thảo.
May mắn thay, mẹ không nỡ rời cậu.
Ninh Hành ôm chặt Ninh Hạ không chịu buông, định cùng mẹ chia sẻ cảm xúc, ai ngờ bị mẹ cảnh cáo: "Con dám lau mũi lên áo mẹ thử xem!"
Ninh Hưng: ... khóc lóc thật uổng công!
Thực ra Ninh Hạ cũng rất cảm động, nhưng cô quá hiểu thằng nhóc này rồi. Mẹ con mười tám năm, Ninh Hưng chỉ cần cử động là cô biết nó định làm gì.
Đừng nhìn lúc này nó có vẻ hiếu thảo, chỉ vài ngày nữa thôi, nó có thể dựa vào sự sợ hãi và cảm động của mình mà làm cô tức đến chết.
Vậy nên, cô phải giữ vững tinh thần!
Ninh Hưng không hài lòng buông tay, kéo áo lau nước mắt, rồi nói: "Mẹ, con đói, con muốn ăn gì đó."
Ninh Hạ cũng thấy đói.
Họ mệt mỏi cả ngày, đến bệnh viện rồi lại phải rửa ruột, lúc này dạ dày trống không, khó chịu vô cùng.
"Đói cũng phải nhịn, mới rửa ruột, 24 giờ không được ăn gì."
Lúc đó đúng bữa ăn, mùi thức ăn từ phòng bệnh cạnh bên bay qua, khiến hai mẹ con càng thêm cồn cào.
Ninh Hưng thất vọng nằm vật ra giường, kéo chăn trùm kín đầu, lẩm bẩm: "Con thèm ăn quá, món cơm hải sản nướng chúng ta lấy ở trung tâm thương mại, con vẫn chưa kịp ăn mà."
Cậu không nói thì thôi, càng nói Ninh Hạ lại càng thấy không chịu nổi.
Giá mà giờ có thể ăn một miếng cơm hải sản nướng thì hạnh phúc biết bao! Tên cướp đáng ghét kia, không thể vào trễ chút sao? Khi ấy cơm vẫn còn trong tay cô, ngay tay phải của cô.
Đột nhiên, cô cảm thấy như có thứ gì đó nóng hổi trên tay phải của mình.