Tuy Đầu Óc Bất Ổn, Nhưng Chị Đây Quậy Tung Nghành Cơ Giáp

Chương 5: Thừa Phong

Ánh sáng xanh mờ hiện lên, Giang Lâm Hạ liếc mắt nhìn, không nhịn được nói: "Anh lại luyện cái này à? Chẳng có tác dụng gì đâu. Điều khiển bán thủ công vốn chỉ là sự phục hưng ngắn hạn, bị lịch sử đào thải là kết quả tất yếu. Thứ điều khiển này, đừng nói người bình thường, ngay cả thiên tài cũng khó thích nghi."

Hạng Vân Gian chỉ đáp một tiếng "Ừ" nhẹ nhàng: "Tôi chỉ thử cho vui thôi."

Thừa Phong nhận tiền xong, di chuyển từng bước nhỏ, quay lại ngồi cạnh Hạng Vân Gian, lén nhìn vào màn hình quang não của anh.

Chế độ huấn luyện chọn là điều khiển bán thủ công, rõ ràng Hạng Vân Gian chưa quen.

Chỉ trong một phút ngắn ngủi, anh đã mắc hai lỗi miss.

Mặc dù lệnh điều khiển của chế độ bán thủ công không phức tạp, nhưng sự mất kiểm soát trọng tâm vẫn ảnh hưởng lớn đến sự cân bằng của robot.

Khi xảy ra lỗi mã lần thứ ba, robot đang tấn công mạnh mẽ liền ngã sầm xuống đất.

Màn hình huấn luyện xuất hiện dòng chữ đỏ rực: "Thất bại!"

Hạng Vân Gian thở ra một hơi, quay đầu lại, một lần nữa đối diện với ánh mắt của Thừa Phong.

Đôi mắt của Thừa Phong rất sáng, ánh sáng rọi vào mắt cô, dường như trở nên đen tuyền, phản chiếu rõ ràng thế giới xung quanh.

Cô nhóc này dường như không biết ngượng là gì, chỉ chăm chú nhìn anh không chớp mắt.

Khóe môi Hạng Vân Gian khẽ nhếch lên, hỏi: "Tên gì?"

"Thừa Phong."

Hạng Vân Gian kéo nhẹ tay áo cô, hỏi tiếp: "Sao mặc đồ thế này?"

Thừa Phong khó chịu gạt tay anh ra, nhưng đối phương lại vươn tay xoa đầu cô.

Không kịp né tránh, chiếc mũ bị xô lệch.

Cô nghe thấy anh cười trầm thấp, rồi nhận xét: "Nhóc đầu trọc."

Thừa Phong nghe ra ý cười mỉa mai, tức giận đứng phắt dậy, chạy sang chỗ khác, đôi mắt lộ vẻ giận dữ.

Hạng Vân Gian chẳng mảy may tự giác, vẫy quang não trong tay như đang đùa với thú cưng.

Thừa Phong không nói gì, quay mặt đi.

"Cho nhóc chơi nè." Hạng Vân Gian thu lại vẻ đùa cợt, nói: "Không trêu nữa."

Thừa Phong do dự một lúc, vẫn bán tín bán nghi bước lại.

May mà người này còn chút lương tâm, thực sự đưa quang não cho cô.

"Đây là mô phỏng huấn luyện của Tam Diệu." Hạng Vân Gian hỏi: "Biết chơi không? Chỉ cần làm theo chỉ dẫn trên màn hình là được."

Thừa Phong quay lưng lại, giả vờ không nghe thấy.

Hạng Vân Gian nhìn qua đầu cô, thấy cô mở mục hướng dẫn, cẩn thận đọc từng từ một, dáng vẻ vừa lạ lẫm vừa ngoan ngoãn, trông như một tân binh chăm chỉ.

Anh không để ý nữa, để cô tự chơi gϊếŧ thời gian.

Một lát sau, anh đứng dậy nói: "Chơi xong thì về sớm đi. Phạm vi tuyển sinh của bọn anh đã được xác định, không thể nhận thêm. Nhóc còn nhỏ quá."

Thừa Phong ngồi thẳng lưng, ngẩng đầu lên, khi màn hình thay đổi màu sắc báo hiệu bắt đầu luyện tập, cô lại nhanh chóng cúi xuống, nghiêm túc chờ đếm ngược.