Cuối cùng thì có người không chịu nổi lên tiếng: “Lý Tam, Dì Văn, sao không hỏi bọn trẻ một chút về chuyện này?”
Lý Tam liếc người đó một cái: “Hỏi cái gì? Cô ấy ném đá vào nhà tôi, chạy đến đánh vợ tôi, nhiều người chứng kiến còn gì để nói nữa? Hôm nay nhà họ Văn không cho tôi một lời giải thích, chuyện này sẽ không xong đâu.”
Loa thấy vậy thì chẳng thèm nhìn hắn, chỉ chăm chú nhìn hai đứa trẻ ôm nhau khóc nức nở, mở miệng hỏi: “Văn Diêu, con nói xem, sao lại chạy qua bên người ta ném đá rồi đánh người?”
Văn Diêu khóc nấc nghẹn, ban đầu chỉ giả vờ khóc nhưng rồi nước mắt rơi mãi không ngừng, giờ đã khóc đến nấc cụt.
“Lý, Lý Nhị Hổ chửi Đại Đầu là thứ không có mẹ, chửi Đại Đầu là thằng câm, còn đánh Đại Đầu, trên người nó toàn bầm tím.”
Nói xong, cô xắn tay áo Đại Đầu lên, trên cánh tay rõ ràng có một mảng bầm tím lớn.
Văn Anh không chịu thua: “Bà nội, lời chị hai của tôi nói là thật, tôi có mặt lúc đó, tôi đã bảo họ không được nói xấu Đại Đầu, Lý Nhị Hổ còn đánh cả tôi nữa.”
“Lý Nhị Hổ, mày dám đánh em gái tao.” Văn Nông và Văn Phát nghe thấy thì không thể chấp nhận, hai anh em đồng thanh mở miệng, ước gì có thể lao lên đánh cho Lý Nhị Hổ một trận.
Nhìn thấy tình hình sắp bùng nổ, La thị gào lên: “Mọi người đứng yên, tiếp tục nói đi.”
Văn Diệu ngay lập tức nhập vai, trên khuôn mặt biểu hiện vừa tủi thân, vừa xấu hổ, vừa tuyệt vọng.
“Cô ta còn chửi cháu là tiểu tiện nhân, nói rằng cháu giống mẹ cháu. Bà ơi, mẹ cháu đi là việc của cô ta, liên quan gì đến cháu? Cháu là con của nhà Văn mà.”
Văn Đệ, người đã chứng kiến toàn bộ sự việc, lập tức nói với La thị: “Bà ơi, những gì Diệu nói là đúng, thím Lý chửi rất thậm tệ.”
Mẹ Nhị Hổ khoanh tay, một tay chỉ vào Văn Diệu với vẻ khinh miệt: “Có mẹ nào thì có con nấy, xem kìa, mọi người xem, chẳng phải giống hệt mẹ nó hay sao? Cô ta đang làm bộ làm tịch để quyến rũ ai đấy à?”
Khuôn mặt Văn Diệu lập tức biến sắc.
Từ “quyến rũ” và những lời độc ác như vậy, nếu hôm nay người ở đây không phải là cô, mà là nguyên thân nhút nhát, thậm chí không dám thở mạnh, liệu cô ấy có chịu được không? Có thể sẽ vì vậy mà tự vẫn, hoặc để lại ám ảnh suốt đời?
Khi Văn Diệu đang nghĩ cách dạy cho bà béo ngu ngốc này một bài học, thì Đại Đầu, vốn đang đứng cạnh cô, bất ngờ lao ra, trực tiếp xông tới mẹ Nhị Hổ.
“A! A! A!…”
Đại Đầu tức giận gào lên, giống như một con thú nhỏ bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ, dùng đôi tay nhỏ bé của mình đấm vào mẹ Nhị Hổ.
Đôi mắt cậu đỏ hoe, tay chân cũng ra sức.
Đại Đầu không nói gì, chỉ gào lên nhưng khiến mọi người đều cảm nhận được cơn thịnh nộ của cậu.
Thiếu tay chân, miệng cũng phải tham gia.
Mẹ Nhị Hổ bị Đại Đầu cắn vào tay, đau đến mức phải wa mạnh, cậu bé nhỏ bé bị văng ra, ngã xuống đất một cách nặng nề.
“Đại Đầu!”
Nếu trước đó là diễn, thì giờ đây Văn Diệu thật sự đã tức giận.
“Cô dám đánh em trai tôi, con mụ béo chết tiệt!” Văn Diệu không thèm để ý gì, lao lên nắm tóc mẹ Nhị Hổ.
La thị cũng không thể đứng yên: “Mọi người còn đứng đó làm gì? Không thấy bọn họ đã bị bắt nạt đến thế này sao?”
---