Bạn Trai Tôi Là Quái Vật Người Cá (Chính Công Vô Hạn Lưu)

Chương 21: Thứ này có lẽ không hợp với mình lắm!

Sở Thiển Thiển cười khẽ: "Haha, bị anh nhìn ra rồi à?"

Cô ghé sát vào Dư Huyền, thần bí nói: "Thật ra em từng trải qua vài lần rồi, nên khá quen, còn anh thì sao?"

Dư Huyền có vẻ bối rối: "Ừm... Tôi không biết, tôi không có kinh nghiệm gì cả."

Anh thực sự chỉ lăn lộn trong khu chung cư của mình, giờ tai nghe của anh vẫn im lìm như tắt máy, anh cũng thực sự không tính là có kinh nghiệm, trước đây chỉ cần giỏi chạy là được.

"Vậy à" Sở Thiển Thiển cười, véo nhẹ lòng bàn tay Dư Huyền: "Em đi bên kia xem có cách nào ra ngoài, khu vực này nhờ anh nhé."

Chưa đợi Dư Huyền đáp lời, cô đã xoay người bước đi với những bước chân nhỏ nhắn.

Dư Huyền quay lại, nhìn khu vực anh đang đứng.

Đúng như Sở Thiển Thiển nói, nơi này thực sự rất giống kiểu phòng búp bê cung điện Âu châu, khắp nơi đều toát lên vẻ tinh xảo.

Dư Huyền quay về phòng mình.

Sau cửa sổ bị đập vỡ là màn đêm trống rỗng, chiếc đèn bàn hỏng được anh đặt trên mặt đất. Đèn bàn này cũng không cắm điện được, không thể sáng lên. Dư Huyền thử ấn công tắc đèn trần trong phòng, cũng hoàn toàn không phản ứng.

Nói cách khác, đến tối, nếu không dùng nguồn sáng mang theo, khu vực này có thể sẽ chìm vào bóng tối một phần.

Dư Huyền lại chuyển tầm mắt đến chiếc giường búp bê có rèm che kia.

Nệm chăn trên giường rất mềm mại, tổng thể cũng không có mùi lạ, không có vấn đề gì.

Phòng này còn có một tủ quần áo.

Dư Huyền tiến lên, mở tủ quần áo ra, một chiếc váy lộng lẫy bắn ra, những mảnh kim cương lấp lánh suýt chói mắt Dư Huyền.

Đây là một bộ nữ trang, váy công chúa. Đường viền hoa cầu kỳ tinh xảo, vai trần ngực hở. Váy xòe siêu to, hưởng thụ gấp đôi.

Dư Huyền: "..."

Anh im lặng đóng cửa tủ quần áo lại.

Anh cảm thấy thứ này có lẽ không hợp với mình lắm.

Sau khi thăm dò xong phòng mình, Dư Huyền lại đi ra ngoài dạo một vòng.

Giống như đèn bàn và các đồ dùng khác, tất cả đồ đạc bày biện trong phòng chỉ là đẹp bề ngoài, căn bản không phát huy được tác dụng. Thậm chí ngay cả những món điểm tâm tinh xảo mê người trên bàn ăn, mở ra cũng chỉ là từng khối bọt biển plastic yếu ớt.

Điều này càng chứng thực nơi này có thể thực sự là phòng búp bê của đứa trẻ nào đó, nhưng "đứa trẻ" đó rốt cuộc là sinh vật như thế nào, tạm thời chưa thể hiểu hết.