Bạn Trai Tôi Là Quái Vật Người Cá (Chính Công Vô Hạn Lưu)

Chương 5: Tên đực rựa nằm trong bồn tắm

Anh cũng từng hỏi thăm chủ nhân của căn phòng này vào ban ngày rốt cuộc là ai, nhưng câu trả lời nhận được là....căn bản không có số phòng này.

Vậy chẳng phải càng tốt?

Lò vi sóng phát ra tiếng "đinh", bánh khoai đã hâm nóng xong. Dư Huyền bưng bánh khoai đến nằm xuống ghế sofa, thuận tay bật TV, màn hình tinh thể lỏng khổng lồ phát sóng chương trình của đài địa phương.

Tín hiệu bình thường, đây là điểm khác thường nhất của căn phòng.

Nó thậm chí có máy trạm 4070ti! Màn hình cong siêu lớn!

Bất kể ở tòa nhà nào, tầng lầu và vị trí của căn phòng này dường như đều có liên hệ. Bất kể anh ở đâu, chỉ cần tìm được căn phòng này, nó sẽ luôn rộng mở chào đón anh.

Điều đó cũng không có gì không tốt.

Ít nhất so với cuộc sống ngủ ngoài trời trước kia thì hạnh phúc hơn nhiều.

Dư Huyền lại tu một hơi đồ uống có ga, chuẩn bị đi tắm rửa, rồi lại ngủ một giấc trên giường. Tỉnh dậy, anh sẽ lại xuất hiện trong phòng bảo vệ nhỏ.

Anh cởϊ áσ khoác, ngậm bánh khoai, đột nhiên kéo cửa phòng tắm ra...

"Rầm!"

Anh lại đóng sầm lại.

Hình như vừa thấy thứ gì đó kỳ quái, không đúng, chắc là ảo giác, mở cửa ra xem lại lần nữa.

Dư Huyền lại cẩn thận kéo cửa phòng tắm ra lần nữa.

Lần này anh thấy rõ ràng.

Oa, trong bồn tắm lớn của phòng tắm có một tên đực rựa đang nằm còn mặc rất ít.

Đuôi cá màu xám đậm mang lại cảm giác kim loại, vảy sắp xếp gọn gàng, giống cá lại giống rắn. Vây đuôi lớn xòe ra như mặt ô, lơ lửng trong làn nước trong vắt, quấn quýt với mái tóc dài màu xám.

Sinh vật nửa người nửa cá ngồi trong bồn tắm, có dung mạo tuấn tú khó bắt chước. Khác với Dư Huyền đôi khi bị nhầm là cô em gái xinh đẹp, sinh vật này mới thực sự thể hiện trọn vẹn hai chữ "ngầu lòi"... nhưng mái tóc dài màu xám lại hòa hoãn nhận thức đó.

Vai rất rộng, cơ bắp rất to.

Dư Huyền theo bản năng nhìn xuống dáng người gà luộc của mình.

Không thể so sánh, không thể so sánh được.

Mặt nước bồn tắm gợn sóng, khiến đuôi cá màu bạc sẫm cũng lấp lánh sáng lên.

Đôi mắt của người cá cũng lấp lánh, nhìn Dư Huyền, mang theo sự yêu thích thuần khiết nhất, giống như...ừm, con cún nhà ai đó...

Trong đầu Dư Huyền bản năng nhảy ra một ý nghĩ: Vậy tối nay người kia ngủ ở đây sao?

Dư Huyền không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Anh nằm trên chiếc giường lớn êm ái và sạch sẽ, mắt mở to.

Đáng lẽ ra Dư Huyền phải ngủ rất ngon. Bất kể gặp hoàn cảnh khó khăn nào, anh cũng đã quen cười hì hì đối phó, cười ha hả vài tiếng rồi cho qua. Cuộc sống của anh cũng chỉ đơn giản như vậy.