Bé Gà Con Tỏa Sáng Nhất Cung Điện Lang Vương

Chương 8

Edit: Calcium / Beta: clow

Kiều Hi đoán rằng hẳn là có kẻ đã cố ý phóng đại để bôi nhọ Cảnh Diễm và bọn Hạo Nguyệt.

𖡼.𖤣𖥧𖡼.𖤣𖥧

Khi Cảnh Diễm lắc đuôi, Rhine tức khắc ngừng nói. Ánh mắt của anh cùng với hai tên thị vệ đằng sau yên lặng dán vào cái đuôi đang lắc lư đầy vui sướиɠ của Cảnh Diễm.

Rhine vẫn mặt không đổi sắc, nhưng khuôn mặt hai tên thị vệ phía sau đã tràn đầy kinh ngạc.

Cảnh Diễm tựa hồ cảm nhận được ánh mắt của bọn họ, quay phắt đầu lại, đuôi cũng ngừng vẫy. Hai tên thị vệ lập tức nhìn sang chỗ khác, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng. Rhine rũ mắt tiếp tục báo cáo.

Báo cáo nhanh chóng kết thúc. Cảnh Diễm xoay người, nâng vuốt lên vẫy vẫy với Kiều Hi, bảo Hạo Nguyệt lên xe bay, dường như định đến cung điện xử lý sự vụ.

Mặc dù chỉ lớn hơn Kiều Hi một tuổi nhưng Cảnh Diễm lại có vẻ vô cùng bận rộn.

Rốt cuộc Cảnh Diễm đã làm gì mà lại khiến đám người ngoài kia sợ hãi đến vậy?

Kiều Hi rất nghi hoặc.

Cậu ngốc trong cung điện của Tam vương tử cả ngày, bị tẩy não mà cho rằng “Cảnh Diễm” là ác ma hung bạo nhất, nhưng Cảnh Diễm rõ ràng không giống với những gì họ nói!

Mọi người trong rừng rậm này cũng hoàn toàn khác với truyền thuyết về Lang Vương cung.

Ôm mối hoang mang này, Kiều Hi hội họp với Cảnh Dật và Chris, cùng nhau vào lớp học.

Hình như hôm nay có trò chơi mới ra mắt. Chris và Cảnh Dật lén lút dịch đến phía sau Kiều Hi, ngồi ở hàng cuối cùng.

Giáo viên Điệp tộc làm như không thấy. Dù sao trước khi Kiều Hi đến, đám con ông cháu cha này cũng không có mấy đứa nghiêm túc học tập, với anh mà nói lấy tiền làm việc là đủ.

Còn Kiều Hi lại luôn chăm chú nghe giảng. Khi cảm thấy thoải mái vui vẻ thường sẽ đong đưa cái đuôi.

Nhất thời, cậu nhận thấy một cỗ sát khí từ phía sau xông tới, cậu cảnh giác quay đầu lại thì thấy báo nhỏ duỗi thẳng vuốt phải trong khi móng vuốt trái gắt gao ấn chặt móng vuốt phải, hơi run lên như đang rất dùng sức.

Kiều Hi: “...Cậu đang làm gì vậy??”

Chris thấp giọng nói: “Tui đang khống chế cánh tay kỳ lân của mình!”

Kiều Hi: “???”

Cảnh Dật đang chơi game hăng say, nghe vậy liền cắt ngang nói: “Tên này nhất định nhìn thấy chiếc lông vũ màu đỏ của anh đang đong đưa, nhịn không được muốn túm lấy!”

Hic—— Đôi cánh của Kiều Hi không chạm tới được cái lông đuôi, đành phải xoay mông, hoảng sợ nói: “Không thể túm được, sợi lông này rất quan trọng đối với tôi!”

Đây là sợi lông đỏ duy nhất trên người cậu!

Màu đỏ rực rỡ xinh đẹp nhất, là mặt tiền của Kiều Hi!!

Cho dù đang là thực tế ảo, Kiều Hi cũng sẽ không cho phép có bất kỳ một sơ suất nào!

“Biết mà!” Chris lần đầu tiên ngồi ở phía sau Kiều Hi, không ngờ lại gặp phải tình huống như vậy, nghiến răng nghiến lợi nói: “Tui đang cố gắng kiềm chế bản thân!”

“Thật ra khả năng tự chủ của cậu ta khá tốt. Kiều Hi, ngàn vạn lần đừng để bất kỳ Liên minh Tam Miêu nào ngồi sau anh, nếu không chiếc lông vũ màu đỏ kia sẽ gặp nạn!” Cảnh Dật vừa chăm chú vào màn hình game vừa nói.

Lông vũ Kiều Hi xù cả lên, lập tức cảnh giác quay đầu lại, quét mắt về đám vương tử còn lại thuộc Liên minh Tam Miêu, chỉ cảm thấy bóng dáng bọn họ đều tràn ngập dã tính nguyên thủy.

“Ài, đều nhờ Cảnh Diễm huấn luyện ra!” Chris cảm thán, “Nhớ lại bản thân của trước đây cũng là một con báo nhìn thấy đồ vật đung đưa trước mắt liền sẽ không nhịn được mà vồ tới. Sau này tôi đã thật sự rèn được tính nhẫn nại nhờ việc phải đối mặt với cái đuôi lắc lư qua lại của Cảnh Diễm.”

Chẳng hạn, mỗi lần Chris vồ lấy cái đuôi của Cảnh Diễm, cậu ta đều sẽ bị Cảnh Diễm ấn xuống đất và đánh một trận. Sau vài lần bị đánh như vậy, Chris bắt đầu học được cách kiềm chế bản thân.

Kiều Hi sửng sốt một chút, nhớ tới cái đuôi linh hoạt đến kì lạ của Cảnh Diễm. Cậu hắng giọng, cảm thấy có chút buồn cười.

Nói đến Cảnh Diễm, Chris và Cảnh Dật còn lèm bèm về những chuyện khác, rõ ràng cảm thấy hắn đầy điểm đáng chê.

Ví dụ như tiếng sói tru của Cảnh Diễm.

Dù nghe có vẻ như rất giống tiếng tru của sói, nhưng thật ra ngay cả Cảnh Dật còn chẳng biết hắn rống cái gì. Căn bản là Lang tộc không có tru!

Tiếng sói tru của Cảnh Diễm hoàn toàn là do hắn tự nghĩ ra, còn luôn thêm thắt mấy âm điệu khác, hú lên hú xuống, cũng không biết rốt cuộc hắn đang mắng ai.

Ngoài ra, Cảnh Diễm còn luôn chú ý đến lượng lông rụng.

Trong vương thất Lang tộc mà xuất hiện sói hói thì đều là vấn đề di truyền. Mặc dù Cảnh Diễm đã làm xét nghiệm gene, ở phương diện này không có bất cứ vấn đề gì.

Nhưng khi còn nhỏ hắn từng gặp qua một ông chú sói bị trọc lông, bị dáng vẻ lông tóc thưa thớt dọa hết hồn nên từ đó về sau luôn cực kỳ chú ý, ít khi thức khuya, vô cùng chăm chút bản thân, tận lực giữ cho lông tóc suôn mượt chắc khỏe.

Kiều Hi nghe vậy cười muốn chết, vừa cười vừa theo bản năng nghĩ, Cảnh Diễm đáng yêu như vậy có thể làm gì chuyện đáng sợ cơ chứ.

Mấy lời đồn về Cảnh Diễm trong cung nhất định là hiểu lầm, hơn nữa...

Kiều Hi nghĩ rằng hẳn là có kẻ đã cố tình phóng đại để bôi nhọ hắn cùng bọn Hạo Nguyệt.

*

Chris và Cảnh Dật ngồi phàn nàn về Cảnh Diễm suốt cả tiết, nói xấu hăng say đến vui vẻ vô cùng. Chờ đến khi tan học, Chris lại vui quá hóa buồn.

Anh trai song sinh của cậu ta, báo đốm Eide online đi tới, vui sướиɠ khi người gặp họa: “À, chắc em chưa biết, anh và phụ mẫu dự định sẽ đến Vương cung Lang tộc làm khách trong tuần tới.”

Móng vuốt của Chris bị trượt, nhân vật đã chết. Cậu ta khϊếp sợ ngẩng đầu lên: “Cái gì cơ?!”

Eide quơ quơ móng vuốt: “Ai bảo em không chịu về nhà? Em không về, mẫu hậu nhớ em nên chỉ đành chạy qua xem tận mắt chớ sao.”

Chris vẫn là vẻ mặt khϊếp sợ. Cậu ta há miệng thở dốc: “Họ... họ không đến đây để bắt em về nhà phải không?”

Eide cố ý nói: “Biết đâu được.”

Nói xong, anh ta ưu nhã đạp móng vuốt rời đi.

Mà Chris lập tức chẳng còn hứng chơi game, nằm bò ra bàn đầy thất vọng.

Sau khi tan học Vương hậu Báo tộc gọi điện tới, buổi tối khi Cảnh Diễm trở về đã xác nhận sự sắp xếp.

Cha mẹ của Chris, Vương và Vương hậu của Báo tộc thuộc Liên minh Tam Miêu dự định đến thăm Vương thất Lang tộc một vòng, thực chất chính là Vương hậu nhớ nhung con trai nên qua đây nhìn xem.

“Mẹ tôi chưa nói gì, nhưng tôi luôn cảm thấy giọng điệu của bà rất đáng sợ, bọn họ không bắt tôi đi đấy chứ, tôi còn chưa muốn về nhà...” Báo nhỏ sầu não lăn lộn trên mặt đất, lăn qua lăn lại còn lăn đến bên cạnh Cảnh Diễm, cầu xin nói: “Cảnh Diễm, nếu mẹ em đề cập tới chuyện này thì anh nhất định phải nói giúp nha! Anh giúp em, em sẽ cho anh xoa xoa!”

Vừa nói, cậu nhóc vừa chổng bốn chân lên trời, để lộ cái bụng đầy lông xù xù, đôi mắt tròn xoe viết đầy: “Anh xem, cái bụng này cho anh.”

Cảnh Diễm trong hình người xoa nắn gà nhỏ trong l*иg ngực, không cảm xúc nói: “Ta mới không thừa tay vuốt ve nhóc.”

“!” Báo nhỏ gấp muốn chết, “Vậy anh không giúp tui à?!”

“Mẹ cậu chỉ trêu cậu thôi, nếu thực sự muốn bắt thì bà ấy phái người tới là được, hà tất gì phải tự mình chạy tới.” Bươm bướm Hắc Vũ nói.

Báo nhỏ biết rõ điều này, nhưng vẫn uể oải nằm trên cỏ, ủ rũ nói: “Nhưng mẹ nhất định sẽ nói về việc quay về nhà. Tui chính là... Là không muốn về nhà.”

Một sự tò mò dấy lên trong lòng Kiều Hi—— Chris và Hắc Vũ rõ ràng là vương tử nước ngoài, vì cớ gì lại sinh sống ở đây?

Nhưng vẫn như trước đây, Kiều Hi nghĩ việc này có thể liên quan tới chuyện riêng tư nên cũng ngại hỏi. Chỉ có thể dằn lòng hiếu kì xuống.

“Dù sao lúc đó cũng sẽ chuẩn bị một buổi yến hội. Mọi người đều phải đi, nhóc không phải người duy nhất vì vậy đừng gây ồn ào.” Cảnh Diễm lười biếng nói.

“Mọi người đều đi sao?” Chris ngay lập tức bò dậy.

Hạo Nguyệt nói: “Trong cung có yến tiệc, tôi và A Tuyết đương nhiên sẽ nhận được thiệp mời.”

Hai nhà bọn họ cũng thuộc Tứ đại thế gia Lang tộc, anh và A Tuyết vốn là con trưởng nên nhất định sẽ được mời.

“Hắc Vũ là vương tử Điệp tộc, trong cung có yến hội không lý nào lại bỏ qua anh ấy.” Hạo Nguyệt nói thêm.

Về phần Cảnh Diễm, thân là Đại vương tử Lang tộc nhất định phải có mặt.

Còn sót lại——

Ánh mắt mọi người đều đổ dồn về phía Kiều Hi.

Kiều Hi ngẩn ra, đột nhiên nhận ra một vấn đề. Đứng dậy khỏi l*иg ngực Cảnh Diễm.

Vừa rồi Cảnh Diễm nói “Mọi người đều phải đi”?

…Là cũng bao gồm cả cậu?

“Báo Vương nhắc đến em.” Cảnh Diễm xoa xoa đầu Kiều Hi, “Ông ấy biết Chris làm quen được bạn mới, lúc liên lạc với chúng ta có nhắc tới em, cho nên em cũng nằm trong danh sách khách mời.”

Kiều Hi vẫn có chút ngây ngốc.

Cậu cũng được mời tham dự yến tiệc của Lang tộc?

Kiều Hi không phải coi thường hay hạ thấp bản thân gì đó. Nhưng sự thật là cậu bị đưa vào Vương cung Lang tộc chẳng khác nào một món đồ, lúc bấy giờ không có bất cứ tiệc chào mừng nào theo nghi lễ, vừa đến đã bị quăng tới trước mặt Tam vương tử. Sau đó thì bị nhốt trong cung cả ngày, mãi đến khi Cảnh Ngọc ném cậu vào khu rừng này.

Tuy là vương tử một tộc nhưng ở trong Vương cung của Lang tộc này, cậu giống như một nhân vật mà mọi người ngầm coi thường.

Mà bây giờ, Lang Vương mời cậu tham dự yến tiệc trong cung?

…Cảnh Ngọc cũng sẽ tham dự bữa tiệc này chứ?

Như là biết được trong đầu cậu đang nghĩ gì, Cảnh Diễm nói: “Kiều Hi, em có muốn đi yến tiệc cùng mọi người không?”

Kiều Hi do dự.

“Mọi người đều sẽ đi, hơn nữa đây là tiệc hoan nghênh cha mẹ tui. Đây mới là sân nhà của chúng ta, cậu không cần câu nệ! Mọi người cùng chơi đi!” Chris lập tức nói.

Tuy rằng Kiều Hi mới ở trong khu rừng này được mấy ngày nhưng đã gần gũi với mấy người bạn nhỏ cũng quen sinh hoạt bên nhau. Nếu ngày hôm đó mọi người đều đến vương cung mà cậu không đi thì rừng rậm sẽ lẻ loi mình cậu.

Cậu vẫn là muốn đi cùng mọi người…

Cảnh Diễm xoay cậu lại, bế lên, nghiêm túc nhìn vào cậu rồi nói: “Tuy rằng ta cũng thích khu rừng này, thích ở lại đây nhưng cũng không có nghĩa là em chỉ có thể bị bó buộc tại nơi này.”

“Thế giới rộng lớn đến vậy, em có quyền chu du khắp nơi, đừng bao giờ vì bất kỳ kẻ nào mà hạn chế tự do của chính mình.” Trên mặt của nam nhân tóc đen đều là ý cười dịu dàng, “Tiểu Kiều Hi, em có thể đi bất cứ đâu em muốn, chúng ta đều sẽ bên cạnh em, làm chỗ dựa cho em, vì vậy không cần phải sợ hãi.”

Cổ họng Kiều Hi nghèn nghẹn.

Mọi người đều nhìn cậu bằng ánh mắt dịu dàng.

Kiều Hi cảm thấy toàn thân ấm áp, như thể dỡ xuống vô số tảng đá đè nặng bấy lâu, cả người nhẹ nhõm.

Cậu gật đầu thật mạnh: “Được, chúng ta cùng đi nhé!”

Chris lập tức nhảy dựng lên, hưng phấn nói: “Vậy quyết định đi. Tuần sau mọi người sẽ cùng nhau đến yến hội!”

Nhìn mọi người mồm năm miệng mười trêu ghẹo mình, Kiều Hi không khỏi cảm thấy kì diệu.

Cậu muốn tiến về phía trước, muốn vượt qua bản thân. Mà khi ý niệm này sinh ra, có một nhóm người đã xuất hiện phía sau cậu.

Khi bước chân cậu bị chững lại bởi khó khăn, đôi tay bọn họ đồng thời đỡ lấy phía sau, dịu dàng nâng đỡ cậu tiến lên. Bởi vậy Kiều Hi có thể cảm nhận rõ ràng rằng kết bạn cùng những người ở nơi này có thể mau trưởng thành hơn so với tưởng tượng.

Loại cảm giác này thật tốt.

Buổi tối trước khi về phòng ngủ, Hạo Nguyệt đưa cho cậu một chiếc điện thoại mới tinh.

Hạo Nguyệt nói: “Mọi dữ liệu đã khôi phục giúp cậu, còn có vấn đề gì cứ nói với tôi.”

Kiều Hi nhận lấy điện thoại, Hạo Nguyệt mỉm cười ấm áp: “Hình như nhận được không ít tin nhắn.”

Cảnh Diễm nói: “Đúng rồi, nhớ gọi lại cho tứ ca của em.”

Kiều Hi sửng sốt, có chút ngạc nhiên.

Sau khi trở về nhà, cậu vừa mở ra đã thấy quả nhiên những người bạn vì lo lắng đã gửi cho cậu rất nhiều tin nhắn. Trong lòng vô cùng cảm động.

Khi xem đến danh sách gọi nhỡ, ngoài của bạn bè cậu còn thấy....

Kiều Hi lo lắng cau mày, ánh mắt dán trên một hàng cuộc gọi nhỡ của anh trai.

─────⋆⋅☆⋅⋆─────

Tác giả có điều muốn nói: Chùm lông đuôi không lắc mạnh mà dập dìu từ bên này sang bên kia~