Edit: Calcium / Beta: clow
Khuôn mặt của Cảnh Diễm trong hình dạng con người tuyệt đối là số một số hai.
𖡼.𖤣𖥧𖡼.𖤣𖥧
Đám người quanh lửa trại nghe thấy tiếng hét to truyền đến từ không trung đều đồng loạt quay người ngửa đầu lên nhìn về phía bầu trời đêm.
Báo nhỏ Chris vẫn còn tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ, cậu ta vẫy vẫy tay, vô cùng hào hứng nói: "Hello!"
Cảnh Dật vội kéo cậu ta lại.
Cảnh Diễm thò nửa thân mình ra khỏi cửa sổ, nếu không phải có Hạo Nguyệt phía sau kéo lại khéo có khi hắn trực tiếp nhảy xuống luôn rồi.
Cảnh Diễm run rẩy chỉ vào bọn họ, giận dữ hét: "Mấy người quả thực, quả thực không ra cái thể thống gì!"
Thực sự tức muốn hộc máu như cha già.
A Tuyết ho nhẹ một tiếng, cùng Hắc Vũ lẳng lặng biến trở về hình thú. Mà Chris bị Cảnh Dật kéo giờ mới phản ứng lại, buồn bực nói: "Thế này không được hả? Không phải chúng ta trước kia thường xuyên như vậy sao?"
Kiều Hi vốn đang nín nhịn trong lòng: "Vì cớ gì bọn họ thật sự đều có thể thuận lợi biến thân, chỉ có mình tôi là không thể, mình tôi không thể, mình tôi." Nghe vậy liền theo bản năng liếc nhìn Cảnh Diễm vừa từ xe bay bước xuống.
Bị ánh mắt Kiều Hi liếc qua, Cảnh Diễm vốn đang chạy đến chợt lảo đảo một cái, cực kì giấu đầu lòi đuôi, thẹn quá hóa giận: "Ai cùng bây thường xuyên như vậy?!"
Vừa dứt lời, hắn đã vọt tới trước mặt Kiều Hi, ngồi xổm xuống, ôm bé gà con vào người. Đôi mắt bạc xinh đẹp hoảng hốt đánh giá gà nhỏ từ trên xuống, thận trọng hỏi: "Kiều Hi, em không sao chứ?"
Kiều Hi trầm mặc.
Cảnh Diễm quát bọn họ: "Kiều Hi mù rồi!!!!"
Hạo Nguyệt từ phía sau đi tới, nhàn nhạt nói: "Cậu mới mù."
A Tuyết lập tức nhảy về phía Hạo Nguyệt, Hắc Vũ cũng bay đến bên cạnh anh.
Chris và Cảnh Dật cũng biến lại về hình thú, chạy về phía sau Hạo Nguyệt.
Tay Cảnh Diễm đã run lẩy bẩy: "Nếu Kiều Hi không bị mù, tại sao em ấy lại không phản ứng chút nào?"
Kiều Hi bình tĩnh lại, nhỏ giọng nói: "...Mọi người đều không có thời kì biến thân không ổn định!"
Tại sao cơ chứ!
Kiều Hi bây giờ cảm thấy mình giống như một học sinh yếu kém rơi vào giữa ổ toàn học sinh ưu tú, thiệt buồn bực! Rõ ràng trong trường học, ngoài hình thú có hơi kém chút nhưng nhờ sự nỗ lực thì những phương diện khác đều không kém cạnh! Quả nhiên đọ không lại được thiên phú sao?!
Cảnh Diễm nghe vậy sửng sốt nói: "Thời kỳ biến thân không ổn định? Cái này quả thật ta chưa từng trải qua..."
Kiều Hi lập tức ngậm miệng lại.
Nhìn thấy gà con lại héo, Cảnh Diễm cảm thấy vấn đề này có lẽ thực sự nghiêm trọng, hắn nhanh chóng suy nghĩ một chút, ngập ngừng nói: "Ờm thì, nếu muốn có thể biến thân ổn định... thì là..."
Kiều Hi tưởng có bí quyết gì đó, nghe vậy lại ngẩng đầu lên, sốt ruột nhìn Cảnh Diễm.
Cảnh Diễm do dự hồi lâu, cuối cùng thấp giọng nói nhanh: "......Ta cũng không biết làm thế nào để ổn định."
Kiều Hi: "..."
Gà nhỏ phồng má.
Trái tim nhỏ của Cảnh Diễm "thình thịch" nảy lên.
Đệt, đáng yêu quá!
Hắn nho nhã mìn cười, xoa đầu Kiều Hi, giọng nói đầy từ tính: "Em đáng yêu như vậy, nhất định có thể."
"..." Kiều Hi không thèm để ý tới hắn nữa, quay đầu hỏi Hạo Nguyệt trông có vẻ đáng tin cậy hơn: "Thật sự không có bí quyết gì sao?"
Vấn đề này thật khó cho Hạo Nguyệt.
Anh suy nghĩ một lúc rồi nói: "Tôi thực sự phát hiện mình khi có thể biến thân đã ổn định rồi, không rõ là tại sao."
Tuy bọn họ vì đủ loại nguyên nhân mà tụ tập trong rừng, lục tục đi theo Cảnh Diễm, nhưng kinh nghiệm của bọn họ ở phương diện này gần như giống nhau.
Thỏ trắng A Tuyết nói: "Tôi cũng vậy, tôi vừa ngủ dậy đã biến thành người, sau đó có thể tự do thay đổi."
Bươm bướm Hắc Vũ nói: "Tôi cũng gần như vậy."
Chris giơ chân lên: "Tôi cũng vậy!"
Cảnh Dật gật đầu: "Ừm ừm!"
Kiều Hi: "..."
Luôn có cảm giác bị đám học sinh xuất sắc đè bẹp!!
Kiều Hi vẫn luôn khao khát được biến thành hình dạng con người.
Tất nhiên, không phải cậu chán ghét hình thú của mình.
Khi còn nhỏ quả thực từng rất ghét, bởi vì hình thú này lớn lên chẳng giống hoàng tộc và Điểu tộc nên cậu luôn cảm thấy mình không hòa hợp, khó chịu rất rất lâu. Chỉ là khi cậu dần trưởng thành, loại cảm xúc này cũng chậm rãi mất đi.
Tứ ca từng nói với cậu rằng cậu quả thật trông giống một chú gà con, nhưng gà con cũng có chỗ đáng yêu của gà con. Kiều Hi mặc dù không biết mình đáng yêu chỗ nào, nhưng cậu cũng hiểu được một chuyện.
——Mắc gì cậu lại phải ghét bản thân? Cậu đâu có tội tình gì!
Kiều Hi thử chấp nhận chính mình, phát hiện cũng không có gì khó khăn. Cậu thậm chí còn nghiêm túc so sánh ngoại hình của mình với con gà, xác thật rất giống nhau, có lẽ bản thân với con gà sinh ra đã có duyên phận gì đó đi.
Cho nên cậu đúng thật chỉ là một bé gà nhỏ, nhưng như vậy thì đã sao? Mấy người tỏ ra khinh thường khi nhìn cậu mới là phiền nhất.
Sở dĩ Kiều Hi mong muốn hình dạng con người chỉ là vì trong nhiều tình huống, hình dạng con người quả thực thuận tiện hơn chút.
Chỉ có điều, mãi đến năm 18 tuổi cậu mới biến đổi, mà sau đó cũng không biết duy trì được bao lâu đã vậy còn vướng phải thời kì biến thân không ổn định.
Không so sánh sẽ không có đau thương, trước cậu còn có thể Phật hệ* một chút, giờ so ra bỗng cảm thấy trong lòng buồn bực.
(*佛系 /fó xì/ (phật hệ) tạm được định nghĩa là “Thế này cũng được, thế kia cũng xong, không cầu mong, không tranh cướp, xem nhẹ tất thảy, vạn sự tùy duyên”)
Lúc này, Hạo Nguyệt bị Chris ầm ĩ lôi đi. Cảnh Diễm nhìn thấy Kiều Hi ủ ũ cụp đuôi, do dự một xíu rồi cẩn thận ôm Kiều Hi lên, ấp vào l*иg ngực.
Kiều Hi không hề phản kháng, ngoan ngoãn nép trong vòng tay hắn, khiến Cảnh Diễm vui mừng đến mức muốn biến thành sói vẫy vẫy đuôi.
Hắn đến bên lửa trại rồi ngồi xuống, ánh mắt sắc bén lia tới mâm xương gà, khϊếp sợ nói: "Mọi người ăn thịt gà?!"
Kiều Hi lấy lại tinh thần, nói: "Ừ, ăn khá ngon!"
Cảnh Diễm nhìn Kiều Hi với tâm tình phức tạp.
Kiều Hi quay lưng về phía Cảnh Diễm không thấy được, duỗi cánh chỉ vào bát của mình nói: "Họ còn cho tôi cánh gà nhưng tôi no rồi nên chưa đυ.ng tới, anh muốn ăn không?"
Cảnh Diễm nghĩ nghĩ, vươn tay về phía cánh gà, được nửa đường lại rối rắm mà rụt về.
Ngẫm lại đây là đồ ăn Kiều Hi nhường mình, lại lần nữa với qua, nhưng trước khi chạm vào hắn lại thu tay về.
Qua lại mấy lần, Kiều Hi khô khốc nói: "Anh rốt cuộc ăn hay không ăn đây?"
...Cậu bắt đầu cảm thấy con sói này có chút phiền phức!
Cuối cùng Cảnh Diễm vẫn là không ăn, cũng không biết trong lòng đã trải qua đấu tranh tư tưởng kịch liệt cỡ nào.
Hắn chọn húp cháo A Tuyết nấu.
Ở bên đốm lửa trại vào mùa hè thật sự rất nóng, nhưng Kiều Hi cũng phải thừa nhận rằng bữa tối quanh đống lửa này đặc biệt có cảm giác ấm cúng, vì vậy dù trong mùa hè oi ả, nhóm bạn nhỏ vẫn không cảm thấy mệt mỏi.
Tuy nhiên, sau khi Kiều Hi đến, nơi đây cuối cùng đã có thêm hai chiếc điều hòa nhỏ, rõ ràng là đã có một người có cảm giác về nhiệt độ bình thường.
Cảnh Diễm ăn xong cháo, ôm Kiều Hi chặt hơn một chút, dùng mặt cọ cọ tấm lưng mềm như bông của cậu, nói: "Biến thân ấy à..."
Kiều Hi vốn đang ngẩn người, nghe Cảnh Diễm nói chuyện, không khỏi nghệch ra, không nghĩ tới Cảnh Diễm còn nhớ tới đề tài này.
"Ta vừa mới nghĩ tới, có lẽ bởi vì có mục tiêu ta mới có thể thuận lợi biến hóa." Cảnh Diễm nghiêm túc nói.
Kiều Hi ngẩng mặt lên, quay đầu lại, nghi hoặc hỏi: "Mục tiêu?"
"Đúng vậy, chính là em hy vọng sau khi biến thân sẽ làm cái gì, hoặc em muốn biến thân vì điều gì và thứ gì khiến em khao khát biến thân." Cảnh Diễm nghiêm túc nói: "Có lẽ nếu minh bạch được điều này, năng lực biến thân của em sẽ ổn định lại."
Kiều Hi không khỏi rối rắm.
Mục tiêu? Chính là hy vọng có thể biến thân một cách tự nhiên, ý nguyện như vậy không được sao?
Cậu không khỏi tò mò: "Vậy mục tiêu của anh là gì?"
Cảnh Diễm thuận miệng nói: "Ta à, lúc đó ta có một bằng hữu đã có thể biến thành hình người, luôn tự khen bản thân đẹp trai. Ta cảm thấy bản thân mà biến thành người chắc chắn đẹp trai hơn nhiều, nằm mơ cũng mơ thấy, thế là ngày hôm sau ta cũng đã thành hình người, hơn nữa lúc đó còn ổn định luôn."
Kiều Hi: "....."
Cảnh Diễm khiêm tốn cười: "Không ngờ bản thân còn đẹp hơn ta tưởng tượng." Thật sự giống như mở một quả trứng bất ngờ khiến người ta cảm thấy thích thú.
Kiều Hi: "............"
Cậu không biết nên nói gì cho tốt, có chút bối rối, sau đó quay đầu nghiêm túc nhìn Cảnh Diễm.
Khuôn mặt của Cảnh Diễm trong hình dạng con người chắc hẳn phải là số một số hai.
Với mái tóc đen tuyền và đôi mắt bạc, mỗi một chi tiết đều tinh xảo. Trông gần nhìn xa đều như tranh vẽ, tưởng như đứa con được thần linh sủng ái nhất.
Cho nên không thể không thừa nhận Cảnh Diễm quả thực là siêu đẹp trai.
...Nhưng thế này có hơi tự luyến quá đi?!
Kiều Hi vừa buồn cười vừa không nói nên lời, cuối cùng vẫn là cười thành tiếng. Ban đầu là tiếng "cục cục cục cục" nhỏ trong cổ họng, sau liền biến thành "ha ha ha ha"!
Cảnh Ngôn tuy rằng không biết Kiều Hi đang cười cái gì, nhưng cũng bắt đầu mỉm cười theo.
Hắn vuốt ve Kiều Hi, nghĩ thầm, Tiểu Kiều Hi khi sợ hãi sẽ kêu "cục cục", mà lúc vui vẻ cũng vậy.
Đáng yêu quá chừng.
Khuôn mặt hắn mang theo nụ cười, nhẹ nhàng nói với Kiều Hi: "Cho nên nếu tìm được động lực chính để biến thân là em có thể ổn định được rồi."
Kiều Hi cười đến run rẩy, gật đầu nói: "Ừ, ừ, tôi đã biết!"
Kiều Hi thực sự đã nghe lọt những lời của Cảnh Diễm.
Đêm đó nhắm mắt lại, cậu cũng suy ngẫm vấn đề này, nhưng nghĩ tới nghĩ lui cũng chưa nghĩ ra được manh mối nào, trái lại cậu nhớ tới Cảnh Diễm.
Mà nghĩ đến anh chàng đó, cậu lăn hai vòng trên giường rồi "hahaha" cười.
...Cảnh Diễm vừa nghiêm túc vừa tự luyến kia cũng quá đáng yêu rồi!
Ngày hôm sau, Kiều Hi thần thanh khí sảng* mà rời giường.
(*tinh thần thoải mái dễ chịu)
Tinh thần của cậu đã tốt hơn nhiều so với ngày đầu tiên đến Lang tộc, thậm chí còn tốt hơn so với khi cậu sống ở Điểu tộc trước đây. Cẩn thận nghĩ lại đúng là không tưởng.
Kiều Hi lắc lư bước ra ngoài thì trông thấy Cảnh Diễm, đang định lên tiếng vui vẻ chào hỏi liền chú ý tới người thị vệ mặc đồng phục màu trắng.
Chính là người thường xuyên báo cáo trực tiếp với Cảnh Diễm.
Với mái tóc vàng bạch kim và khuôn mặt lãnh đạm, hình như anh ta là đội trưởng đội bảo vệ trong khu rừng này, tên là Rhine.
Kiều Hi thu lại tâm tình vui vẻ, bước chân khựng lại, dừng chân tại chỗ.
Rhine luôn điềm tĩnh khi đối mặt với Cảnh Diễm, trên khuôn mặt anh ấy không bao giờ có bất kỳ biểu tình không cần thiết nào.
Mà hôm nay đằng sau anh còn có hai tên thị vệ khác. Một trong hai sắc mặt không được tự nhiên, ánh mắt đảo trái nhìn phải, len lén liếc sói đen một cái rồi mím môi, nhìn đi chỗ khác và chân mày hơi cau lại.
.....Là sợ hãi.
Nhìn từ xa Kiều Hi đã có thể phát hiện ra biểu hiện mất tự nhiên của tên thị vệ khi đối mặt với Cảnh Diễm, càng đừng nói đến Cảnh Diễm đang ở ngay trước mặt tên đó.
Kiều Hi nhíu mày.
Cùng lúc này, Cảnh Diễm tựa hồ chú ý tới ánh mắt của cậu, xoay nửa người trên.
Nhìn thấy cậu, cái đuôi lớn phía sau Cảnh Diễm vui mừng vung lên, "bịch bịch bịch" đập mạnh vào cỏ.
Kiều Hi: "!"
Cậu cũng vui vẻ mà vung vẩy cái đuôi có cọng lông đỏ rực của mình.