Edit: Calcium / Beta: clow
Cảnh Diễm nói hắn nhất định phải dạy cho Cảnh Ngọc một bài học.
Kiều Hi: “Tam vương tử đó hả?”
Cậu vừa nói vừa lẩm bẩm: “Nhóc đó hình như mới chừng mười tuổi thôi.”
“Mười một tuổi.” Sói đen nhìn cậu, “Sao, em sẽ không phải chỉ vì nó nhỏ tuổi mà mềm lòng đấy chứ?”
Kiều Hi kỳ quái nhìn Cảnh Diễm một cái, lắc đầu nói: “Sẽ không.”
“Là cậu ta gọi một đám thị vệ Lang tộc đến ức hϊếp tôi, cũng là cậu ta gọi hai thị vệ Điểu tộc ném tôi vào trong rừng này. Bọn họ biết rõ với hình thể của tôi... Tôi căn bản không thể bay được, rất có thể sẽ rơi xuống nát thành bùn nhão, nhưng cậu ta vẫn làm như vậy, như thể đó là một việc rất bình thường vậy.” Kiều Hi bình tĩnh nói, “Tôi mười một tuổi đã hiểu chuyện, cũng biết hai chữ nhân tính viết như thế nào, vậy nên tôi sẽ không vì thấy cậu ta nhỏ mà bỏ qua, ác chính là ác.”
Đáng tiếc, ở độ tuổi mười một, Tam vương tử Lang tộc không phải một thiên sứ nhỏ mà là một ác ma nhỏ.
Cảnh Diễm nghĩ tới chuyện mà Kiều Hi đã trải qua, trong lòng có chút thương tiếc.
Có điều Kiều Hi từ lâu đã có thể nhanh chóng điều chỉnh tâm trạng trước những việc như thế này, cho nên cậu cũng không mấy khó chịu, rất nhanh liền ngẩng đầu lên hỏi: “Anh tính đối phó với cậu ta như thế nào?”
“Những gì nó đã làm với người khác cũng nên tự trải nghiệm một lần.” Cảnh Diễm nói.
Hạo Nguyệt lần nữa quẳng con chim vào rừng, bươm bướm Hắc Vũ cũng đi theo.
Kiều Hi không biết bọn họ dự định làm gì.
Gần chạng vạng tối, chim bay dường như cuối cùng cũng tỉnh lại, hốt hoảng bay ra khỏi rừng rậm.
Mà chờ tới khi họ đang ăn tối thì một tin tức được truyền đến.
Người tới vẫn là thị vệ truyền lệnh của Lang Vương bệ hạ cho Cảnh Diễm ngày hôm qua.
Thị vệ vẫn là sắc mặt không biểu tình đó, rất bình tĩnh truyền đạt lời răn dạy của Lang Vương bệ hạ cho Cảnh Diễm.
Cũng vào lúc này, Kiều Hi mới biết được bươm bướm Hắc Vũ đã chỉ huy một loại nhện đặc biệt ẩn náu trong lông chim. Khi chim bay về chỗ Cảnh Ngọc cáo trạng, vừa lúc có cả tên quý tộc từng trêu chọc cậu, đám thị vệ Lang tộc và Điểu tộc cũng có mặt đầy đủ.
Sau đó, hai con nhện nhanh chóng bò ra, phun tơ đem cả đám vây lại, treo từng đứa trên cây quanh cung điện.
Mọi chuyện xảy ra quá nhanh, mọi người đều trở tay không kịp. Chính là những người bên ngoài cung điện nghe được tiếng hét chói tai mới hớt ha hớt hải chạy vào, nhìn thấy một kỳ quan rợn người— tất cả đều bị treo lủng lẳng trên cây như những cái kén bự, quả thực là hiện trường phim kinh dị.
Nhưng khi người đến, mấy con nhện đồng thời rút tơ, thế là những người đó lần lượt từ trên cây cao cao rơi xuống, giống như mưa... Cảnh Ngọc cũng sõng soài trên nền đất vì không ai kịp chạy đến đỡ. Mấy Điểu tộc cũng chung số phận vì đôi cánh của chúng bị vướng chặt vào tơ nhện nên bay không nổi, thậm chí tên quý tộc sói kia còn bị gãy mất một chân.
Cảnh Diễm nghe vậy thì bình luận: “Hẳn là gã bị loãng xương.”
Thị vệ: “.....”
Báo nhỏ Chris kêu lên: “Đúng vậy, nếu là tui, nhất định có thể xoay mình 360 độ trên không mà vẫn vững vàng tiếp đất, mười điểm luôn!”
“Chris, cậu là một con mèo.” Thỏ trắng A Tuyết nói.
Báo nhỏ xù lông phản bác: “Tui mới không phải mèo, là báo cơ, ngao ô!”
Cảnh Dật cũng khinh thường: “Nếu là tôi, rơi từ độ cao đó xuống sẽ không gãy chân đâu.”
Thể chất của Thú tộc không thể xem thường.
Nhưng đây cũng là quả báo, dù sao thì Kiều Hi còn bị ném từ tận trời cao xuống.
“Vậy bây giờ thế nào rồi?” Sói đen lười biếng hỏi.
Thị vệ im lặng một giây, sau đó bình tĩnh nói: “Tam vương tử điện hạ ngất xỉu, hiện tại đang phát sốt. Bệ hạ cảnh cáo ngài dừng lại, nếu còn tiếp tục thì ngài sẽ không được phép ở trong khu rừng này nữa.”
Cảnh Diễm cười nhạo một tiếng: “À, biết rồi, ngươi lui đi.”
Sau khi thị vệ lui ra ngoài, Cảnh Diễm quay đầu lại nhìn Kiều Hi.
Hắn giơ móng vuốt lên, xoa xoa đầu Kiều Hi, nói: “Chuyện khác đừng lo lắng, cứ nói cho ta biết. Như vậy trong lòng sẽ thoải mái hơn, được chứ?”
Trên bầu trời là những rặng mây rực rỡ như lửa, bên tai là âm thanh ríu rít của Chris và Cảnh Dật. Kiều Hi nhìn con sói đen trước mặt, đột nhiên cảm thấy, đây là lần đầu tiên lòng cậu thực sự thấy yên bình kể từ khi vào cung điện Lang tộc.
Cậu gật đầu thật mạnh, suy nghĩ một chốc rồi cúi đầu nói: “Cảm ơn anh đã giúp tôi xả giận. Kỳ thật tôi cũng muốn đứng lên phản kháng nhưng bản thân lại luôn không làm được cái gì.... Bị dồn nén trong thời gian dài, có đôi khi tôi cũng nghĩ đến mấy điều tồi tệ dọa sợ chính mình, thậm chí còn hoài nghi liệu tôi có trở thành người mà tôi ghét cay ghét đắng hay không.”
“Vậy em sẽ vô duyên vô cớ mang ác ý với người khác không?” Cảnh Diễm hỏi.
Kiều Hi: “Sẽ không, tôi chỉ mang thù mà thôi!”
“Đúng vậy, làm gì có ai thánh mẫu đến mức bị ức hϊếp mà không ôm hận đây?” Cảnh Diễm cười nói.
Nhưng vừa cười cười, hắn đột nhiên nghĩ tới một vấn đề khác, nụ cười hơi xìu xuống, dè dặt xác nhận với Kiều Hi: “Vậy... còn ta thì sao? Lần trước ta không cẩn thận rống vào mặt em, em... sẽ không ghét ta chứ?”
Kiều Hi đảo mắt, vui vẻ nói: “Tôi không ghét anh, tôi chỉ sợ anh thôi!”
Sợ!
……Quả nhiên vẫn là sợ!
Cảnh Diễm bị đả kích, héo như tàu lá chuối.
Kiều Hi: “Ha ha ha ha ha ha!”
Lần đầu nghe thấy tiếng cười giòn tan của Kiều Hi, Cảnh Diễm kinh ngạc ngẩng đầu lên.
Kiều Hi mi mắt cong cong. Mà lúc này, dáng hình cùng biểu tình của Cảnh Diễm cũng phản chiếu rõ ràng trong đôi mắt trong trẻo ấy.
Đã không còn mỏi mệt, không còn sợ hãi, cậu chợt thấy rằng con sói trước mặt này cũng rất chi là đáng yêu!
Kiều Hi lắc lư cái đuôi, ngọt ngào nói: “Giỡn thôi, tôi biết anh là người tốt, cho nên tôi không sợ anh!”
Cảnh Diễm: “.....”
Hắn có chút ủy khuất mà trừng mắt dòm Kiều Hi.
Nhưng mà... gà nhỏ vẫy đuôi thực sự đáng yêu vô cùng!
Kiều Hi quay đầu lại nhìn những động vật nhỏ quây quần bên lửa trại.
Chris và Cảnh Dật lại cãi cọ với nhau, A Tuyết đang nấu canh và Hắc Vũ đang tán gẫu với Hạo Nguyệt.
Cậu chưa từng nghĩ rằng một ngày nào đó mình có thể hòa nhập vào một tập thể như này.
Có ngạc nhiên, cũng có chờ mong.
Cậu nghĩ, có lẽ hôm nay mình sẽ không gặp ác mộng nữa.
*
Khu rừng của Cảnh Diễm quả thực đúng như người ngoài nói, người thường không thể vào được.
Ngày thường, chỉ có hộ vệ nhận mệnh lệnh mới có thể tuần tra trong rừng, nhưng cũng chỉ được loanh quanh nơi bìa rừng. Nếu không có tình huống đặc thù nào xảy ra, bọn họ sẽ không thể tiếp cận khu nhà gỗ nếu không có sự cho phép của Cảnh Diễm hoặc mệnh lệnh của Lang vương bệ hạ.
Kiều Hi chính thức chuyển đến sống trong nhà gỗ, cuối cùng cũng dư ra tí sức lực để giải quyết vài mới hỗn loạn.
Cậu dùng máy tính thực tế ảo để lướt mạng, sau khi đăng nhập lại vào phần mềm trò chuyện thường dùng, cậu phát hiện mình đã nhận được rất nhiều tin nhắn.
Phần lớn trong số đó đến từ hai người bạn cùng lớp chơi khá thân với nhau.
Họ không biết tại sao cậu lại biến mất chỉ sau một đêm, giáo viên nói ở nhà có chuyện nên làm thủ tục thôi học, nhưng chỉ thế thì tại sao không liên lạc được?
Bọn họ còn nói rằng họ đã gọi rất nhiều cuộc gọi, đáng tiếc di động của Kiều Hi đã vô tình hỏng khi cậu bị đám người mặc đồ đen kia bắt giữ nên chẳng thể nhận cuộc gọi. Mà chiếc điện thoại cũng rơi mất ở đó rồi, không biết đám kia có lấy luôn không.
Một người bạn Kình* tộc bên kia có lẽ đã chẵn ba ngày liên tiếp không có tin tức gì, cũng không thể liên lạc được. Tin nhắn cuối cùng cậu ta gửi ngày hôm qua là hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì? Có chuyện gì khó khăn cứ nói với tớ, tớ sẽ giúp cậu giải quyết.”
(*Kình: cá voi)
Những người này không biết thân phận thực sự của Kiều Hi. Quan tâm của họ cũng là xuất phát từ sự lo lắng cho bạn bè, bởi vậy Kiều Hi rất cảm động. Cậu nhanh chóng trả lời từng tin nhắn một, tất nhiên bây giờ chưa thể nói ra sự thật, chỉ có thể kể trong nhà gặp chuyện hiện tại đang tạm trú trong nhà thân thích bên Lang tộc. Bạn Kình tộc kia cũng trả lời rất nhanh: “Bao giờ cậu về Điểu tộc?”
Kiều Hi trầm mặc.
Kỳ thật cậu luôn cảm thấy bản thân không nên cứ quấy rầy Cảnh Diễm mãi được, nhưng cậu lại mơ hồ về chính tương lai của mình.
Cậu cảm thấy không cần thiết phải trở về gia đình đã bỏ rơi mình, nhưng ngoài nơi đó ra thì cậu còn chỗ nào để đi?
Còn có tứ ca đang nhận trị liệu ở Hổ tộc nữa... Cậu với tứ ca cũng chỉ liên lạc qua di động, tuy rằng không có điện thoại ở đây nhưng cậu còn nhớ rõ số của anh nên có thể mượn của bọn Cảnh Diễm dùng một chút. Có điều một tuần cậu và tứ ca chỉ được gọi cho nhau một lần, bây giờ còn chưa phải lúc, hơn nữa...
“Bọn tôi có thể chuẩn bị điện thoại cho cậu, cũng có thể tìm lại số điện thoại, nhưng mà phải chờ hai ngày.” Hạo Nguyệt đã nói như vậy.
Kiều Hi vội vàng gật đầu nói: “Không sao, làm phiền mọi người rồi.”
Như vậy, khi lấy được điện thoại cũng vừa lúc đến ngày liên lạc với tứ ca.... Vậy thì đến lúc đó hẵng gọi đi.
“Không phiền.” Hạo Nguyệt đang trong hình người vừa xoa xoa đầu Kiều Hi vừa cười nói.
Nhìn Hạo Nguyệt xoay người lại, Kiều Hi thầm nghĩ, hình người của Hạo Nguyệt thiệt là xinh đẹp nha...
Đột nhiên, bên cạnh truyền đến giọng nói cảnh giác của sói đe: “...Em đang nhìn cái gì?”
Kiều Hi thành thật trả lời: “Hạo Nguyệt rất đẹp!”
Sói đen: “???”
Hắn tròn mắt, vừa không dám tin vừa tan nát cõi lòng mà nhìn Kiều Hi.
Kiều Hi nghi hoặc: “Sao thế?”
Cảnh Diễm hé miệng thở dốc, đau lòng hỏi: “Ta, ta thì sao...”
“Anh?” Kiều Hi sửng sốt một chút, cúi thấp đầu, nhỏ giọng nói: “Anh rất điển trai.”
Nói xong, cậu lập tức bỏ chạy bằng đôi chân nhỏ xíu của mình.
Cảnh Diễm sững sờ tại chỗ, phải mấy giây mới phản ứng lại, vui sướиɠ đuổi theo.
Điều Kiều Hi lo lắng nhất bây giờ là vấn đề học tập của mình.
Cậu vốn đang học lớp 12, vào tháng 10 sẽ thi vào đại học. Thực ra với tư cách là một vương tử, cậu hoàn toàn không cần thiết phải dựa vào bằng cấp để bước vào xã hội, bởi lẽ hầu hết vương tử công chúa đều được tiếp nhận giáo dục tư thục tại vương cung. Nhưng Kiều Hi thực sự nghiêm túc học tập, sau những năm sinh sống và học tập tại trường như một người bình thường, cậu cũng hy vọng mình có thể tham qua kỳ thi chung như một cách để kiểm tra thành quả trong những năm rồi. Vả lại, cậu thực sự có ý muốn học đại học...
Về vấn đề này, sáng hôm sau, Cảnh Diễm biết được sầu não của Kiều Hi liền dứt khoát nói: “Vậy em tham gia lớp học trực tuyến cùng Chris và Cảnh Dật luôn đi.”
“Lớp học trực tuyến nào?” Kiều Hi nghi hoặc hỏi.
“Là ta cùng vài người bạn tổ chức, tìm vài giáo viên đến giảng dạy, cũng là chương trình dạy tư nhân. Chỉ có điều là hoạt động trên mạng, hơn nữa tham gia đều là các vương tử công chúa Thú tộc khác.” Cảnh Diễm giải thích.
Kiều Hi đã biết rằng báo nhỏ Chris là vương tử của Báo tộc thuộc Liên minh Tam Miêu, và Hắc Vũ là vương tử của Điệp tộc.
Nói chung, trong khu rừng này, ngoại trừ Hạo Nguyệt và A Tuyết là quý tộc thì những người khác đều là vương tử!
Mà Kiều Hi không ngờ tới, những người cùng Cảnh Diễm mở lớp trực tuyến cũng đều là nhân vật như vậy.... Kiều Hi trước giờ chưa từng được cha mẹ đưa ra ngoài giao lưu qua, cho nên căn bản không quen biết các vương tử công chúa của Thú tộc khác.
“Cảnh Diễm, anh... thật lợi hại!” Kiều Hi ánh sáng mắt lấp lánh nhìn Cảnh Diễm.
Cảnh Diễm lập tức ưỡn ngực kiêu ngạo nói: “Ta mà lị.”
Bên kia, mọi người hóng xem, nhiệt tình trao đổi ánh mắt với nhau.
Cảnh Diễm đã nói như vậy thì Kiều Hi đương nhiên cũng vui vẻ tham gia lớp học trực tuyến.
Khỏi phải nói, cậu đã quên mất tiêu việc hỏi Cảnh Diễm rằng những vương tử công chúa trong lớp thuộc các Thú tộc nào. Hoặc là nói, bởi vì trước đây luôn học ở Điểu tộc và hiện tại có thêm Chris và Cảnh Dật hình dáng cũng nhỏ xinh như mình làm bạn nên cậu chẳng hề có chút cảm giác nguy hiểm nào để mà ngồi thắc mắc điều ấy.
Phải đến một giờ sau khi cậu thực sự tham gia lớp học thực tế ảo, thấy được đủ loại thể hình to khỏe, “Ba con mèo” bốn chân đạp tuyết của Liên minh Tam Miêu— Báo tộc, Hổ tộc, Sư tộc; Xà tộc Mary Sue với bảy sắc cầu vồng và vòng eo to lớn; hay tộc Gấu có thân hình đồ sộ cùng chùm lông ngố trên đỉnh đầu.
Kiều Hi câm như hến mà rúc vào một góc.
Chris nhìn thấy bộ dáng run rẩy của Kiều Hi liền biết nguyên nhân. Cậu chàng tỏ ra già dặn mà thở dài nói: “Cậu không cho rằng mình cùng thế hệ với bọn họ sao? Kiều Hi, cậu không biết, tui chưa từng trải qua ‘biến hóa’ cho nên vẫn luôn trong hình dạng con báo nhỏ này. Còn có Cảnh Dật, cậu ấy cũng vậy, trời sinh hình thú khác với thành viên bình thường trong tộc, sau này vóc người cứ nhỏ bé như vậy.”
Cảnh Dật nhỏ xinh nghe được lời này liền buồn bực “Ò” một tiếng.
Chris lại nói: “Trước kia bạn học của cậu ở trường học Điểu tộc chắc hẳn đều là những chú chim lớn đúng chứ.”
Kiều Hi trước giờ vẫn luôn hoài nghi về hình thể của Chris và Cảnh Dật giờ đã có câu trả lời, chỉ có thể kiên cường cười lên: “Ừm, đúng vậy.”
Đúng, chim là rất lớn, nhưng chí ít thì chẳng phải mãnh thú.
Hơn nữa không giống như Cảnh Diễm chỉ là một con sói đen, thứ xuất hiện trong lớp học vào lúc này là một đám mãnh thú thực thụ.
Mà cậu giờ đây đang là bạn cùng lớp với một nhóm siêu siêu lợi hại.
─────⋆⋅☆⋅⋆─────
Tác giả có điều muốn nói:
Hãy để tôi giải thích một chút ha, các nhân vật trong hình thú của bộ truyện này mọi người cứ mường tượng như là Tom và Jerry vậy, hoặc là phong cách của các bộ phim hoạt hình là được…… Đừng quá ngạc nhiên khi bọn họ có thể dùng móng vuốt chơi di động hay làm bài tập _(:з"∠)_