Xuyên Đến Năm Năm Sau Cùng Anh Cả Của Bạn Trai

Chương 22: Người phụ nữ này đang làm gì mà lâu thế?

Khi cô từ phòng thay đồ bước ra, Phùng Thành Tắc đã rời khỏi phòng ngủ chính, trên điện thoại vẫn còn tin nhắn anh gửi bốn phút trước: 【Tắm xong thì báo tôi.】

Cô đáp lại: 【Được.】

Mặc dù cô chưa chuẩn bị tâm lý để đọc nội dung cuộc trò chuyện của “cô” và Phùng Thành Tắc năm năm sau, nhưng màn hình điện thoại không nhỏ, chỉ cần liếc qua là có thể nhìn thấy vài câu. Bốn câu gần đây của họ đối lập hoàn toàn với những lời ngọt ngào nồng cháy trước đó—

Bố Tổng: 【Đừng ngủ sớm quá, đợi anh về, anh đến khách sạn ngay.】

Tôi: 【Không đợi một giây nào nữa, em buồn ngủ lắm rồi!!】

Bố Tổng: 【Ngủ rồi cũng sẽ đánh thức em dậy.】

Bố Tổng: 【Mua bánh dâu tằm nên trễ một chút, em có muốn ăn không?】

Tôi: 【Há miệng chờ nè~】

Quý Thanh Vũ: “… Hừ.”

Lật mặt như lật bánh tráng

-

Ở một mức độ nào đó, tư duy của Phùng Thành Tắc và Quý Thanh Vũ có vẻ đồng điệu, bởi anh cũng đến phòng trẻ em. Phùng Gia Nguyên đã chìm vào giấc ngủ sâu từ lâu. Anh cúi xuống, chăm chú nhìn con gái, thậm chí không dám thở mạnh, sợ làm cô bé thức giấc.

Chị Lưu đã chăm sóc Phùng Gia Nguyên gần bốn năm, rất nhạy cảm với những âm thanh nhỏ. Cứ tưởng rằng cô bé quấy khóc đòi nước hoặc cần đi vệ sinh, chị vội vàng kéo cửa trượt, nhưng khi nhìn thấy bóng dáng cao lớn của Phùng Thành Tắc, chị cũng sững lại.

Hôm nay là sao vậy? Bà chủ vào đây thì không nói, ông chủ cũng đến nữa.

Nghĩ lại, họ vừa đi công tác nước ngoài về, có lẽ thật sự rất nhớ con, nên chị lặng lẽ đóng cửa lại, trở về phòng của mình, không muốn phá vỡ cảnh tượng ấm áp này, nơi người cha già đang ngắm nhìn con gái ngủ.

Phùng Thành Tắc gần như mê mẩn.

Lông mi của đứa trẻ dài và cong, hai tay duỗi thẳng, đặt bên đầu, tóc mềm mại rũ xuống chiếc gối nhỏ, bụng nhỏ nhô lên phập phồng đều đặn theo nhịp thở. Bên cạnh cô bé còn có một con thỏ nhồi bông nằm ngủ cùng.

Trước đây, anh chưa bao giờ tưởng tượng sẽ kết hôn với người phụ nữ như thế nào, chứ đừng nói đến việc có con.

Tâm hồn anh vẫn còn trẻ, mới hai mươi tám tuổi, hàng ngày chỉ nghĩ đến việc làm sao để đưa tập đoàn tiến xa hơn. Việc kết hôn và sinh con trong vòng năm năm tới chưa bao giờ nằm trong kế hoạch của anh. Nhưng đột nhiên, anh có một người vợ, và còn có một cô con gái gọi mình là "bố", biết giận dỗi nữa. Anh thực sự bối rối, nhưng không thể phủ nhận rằng, anh rất vui.

Giống như anh đã nói với Quý Thanh Vũ, đây là con của anh, làm sao anh có thể không yêu thương được.

Phùng Thành Tắc chưa từng chăm chú nhìn ai như thế này bao giờ.

Anh không kiềm chế được, đưa tay ra, muốn véo một chút, xoa một chút, nhưng sợ mình không biết nhẹ tay mà đánh thức con gái, nên chỉ dám dùng ngón tay nhẹ nhàng chạm vào gương mặt bầu bĩnh của cô bé.

Trong giấc mơ, Phùng Gia Nguyên vô thức tiến lại gần hơn, nghiêng đầu, má áp vào tay anh.

Phùng Thành Tắc ngẩn người, trên mặt thoáng hiện một nụ cười.

Ở phía cửa trượt, chị Lưu lại không yên tâm. Chị biết thói quen của hai vợ chồng này, một người sợ con nóng, một người sợ con lạnh. Đối với bà chủ, chị còn có thể nhắc nhở khéo léo, nhưng đối với ông chủ trầm lặng và nghiêm nghị, chị không biết mở lời thế nào.

Mỗi lần ông chủ đến thăm Gia Nguyên vào buổi tối, anh luôn kéo chăn lên che kín người cô bé, không biết rằng trẻ con dễ đổ mồ hôi nhất trong vài giờ đầu khi vừa ngủ.

Chị Lưu áp tai vào cửa, nghe thấy bên trong không có động tĩnh gì, nghĩ rằng ông chủ chắc đã rời đi, liền kéo hé cửa một chút, nhưng khi nhìn vào, chị sững sờ, anh vẫn ở đó?

Đã hơn hai mươi phút rồi chứ?

Chị Lưu đành phải kiên nhẫn chờ đợi...

Trước khi rời đi, Phùng Thành Tắc chỉnh lại chăn cho con gái, sau đó mới an tâm rời khỏi phòng trẻ em. Anh cúi đầu mở khóa điện thoại, thấy Quý Thanh Vũ vẫn chưa nhắn tin bảo anh về phòng ngủ chính, nên đành đi vào thư phòng, tiện tay lật xem vài thông tin liên quan, chuẩn bị tìm một dịp thích hợp, thuê một thám tử giỏi, có uy tín để điều tra những gì đã xảy ra trong năm năm qua.

Mặc dù anh không có ý định ly hôn, nhưng cảm giác không biết gì về quá khứ thực sự rất tệ.

Tại sao anh lại kết hôn với Quý Thanh Vũ?

Tại sao Quý Thanh Vũ lại đồng ý lấy anh?

Làm sao cô ấy lại chia tay với em trai của mình?

Những điều này anh không thể tùy tiện hỏi người biết chuyện. Có lẽ Quý Thanh Vũ còn không nhận ra rằng bữa tối tại nhà tổ tối nay có gì đó kỳ lạ, hoặc có lẽ trong mắt cô ấy, sau năm năm, mọi thứ đã trở thành bình thường.

Chẳng hạn như, suốt bữa tối, bố mẹ anh không hề nhắc đến em trai.

Chẳng hạn như, trong bức ảnh gia đình treo ở hành lang, chỉ có bố mẹ anh, anh, Quý Thanh Vũ và Gia Nguyên khi còn là một đứa bé biết bò, nhưng không có A Dục.

Hay như, câu nhắc nhở của bố anh: "Hãy chú ý đến lễ kỷ niệm" có lẽ đằng sau còn những điều khó nói rõ ràng. Trực giác mách bảo anh rằng điều này có liên quan đến việc A Dục sắp trở về nước.

Dường như, A Dục đã trở thành một điều cấm kỵ trong gia đình.

Chính vì vậy, những chuyện này anh không thể hỏi ai một cách gián tiếp, chỉ có thể tự mình điều tra và không được làm kinh động đến ai.

Phùng Thành Tắc chìm vào suy nghĩ.

Khi anh tỉnh táo lại, liếc nhìn điện thoại, nếu anh không tính toán sai thì đã một tiếng rưỡi trôi qua từ khi anh rời khỏi phòng ngủ chính.

Người phụ nữ này đang làm gì mà lâu thế?

Anh cau mày, nhắn một tin: 【?】