Trước đó cô chỉ nghe Phùng Dực nhắc đến quản gia, đối với cô, đây là lần đầu tiên gặp mặt. Cô cũng sợ nói nhiều sai nhiều, đã quyết định khi chưa hiểu rõ tình hình, vẫn nên giao việc giao tiếp xã hội này cho tổng giám đốc Phùng xử lý.
Phùng Thành Tắc bình thản gật đầu.
Phùng Gia Nguyên từ trên ghế ngồi xuống, dang tay, quản gia Dương bế bé xuống xe, sau khi đôi giày nhỏ chạm đất, ông mới buông tay.
Tiếp đó là Quý Thanh Vũ và Phùng Thành Tắc xuống xe. Cô tự coi mình như khách, như em gái đi theo, hoặc theo Bé Nguyên, hoặc theo Phùng Thành Tắc. Xét về chiều cao, nếu cô cứ bám theo Bé Nguyên mới hơn một mét một chút sẽ gây chú ý, vì vậy cô quyết đoán đứng bên cạnh Phùng Thành Tắc, tạo dáng chim nhỏ nép vào người.
Anh đi về hướng đông, cô tuyệt đối sẽ không đi về hướng tây.
Cô dùng hành động thực tế của mình để cho Phùng Thành Tắc biết: “Phùng tổng, xin hãy dẫn dắt em.”
Phùng Thành Tắc quay đầu liếc nhìn cô một cách hờ hững, chấp nhận hành động của cô. Phùng Gia Nguyên đi được vài bước thì nhận ra rằng ba mẹ mình thật sự đã quay về, cô bé quay đầu lại chạy tới, chen vào giữa họ, tay trái nắm tay Phùng Thành Tắc, tay phải nắm tay Quý Thanh Vũ, ngẩng đầu lên cười, để lộ hàm răng trắng nhỏ xinh.
Ba người trong gia đình tay trong tay đi vào tòa nhà chính, bước qua tủ sách cổ, rồi vào phòng khách.
Phùng Thành Tắc cứ ngỡ mình đã đi nhầm nhà. Nhà họ Phùng lúc nào cũng được bài trí một cách trang nghiêm và tôn kính, trừ phòng hoa ra thì không có màu sắc sặc sỡ nào. Lần cuối cùng họ cải tạo lớn là vào mười năm trước, mấy năm nay thỉnh thoảng có sửa chữa lại, nhưng cũng chỉ là dựa trên nền tảng cũ, sử dụng toàn gỗ quý, nhìn qua một cái là thấy trang trọng nhưng lại thiếu đi chút ấm cúng.
Nhưng bây giờ là thế nào đây?
Trên gạch sàn, trải những tấm lót sàn màu trắng sữa cho trẻ em bò, trên ghế sô pha rộng lớn có bày búp bê Barbie và thú nhồi bông.
Trong phòng khách còn có ba chiếc xe đồ chơi bốn bánh cho trẻ em.
Chưa kể các mô hình mẹy bay và ô tô có thể thấy ở khắp mọi nơi. Phùng Thành Tắc quét mắt nhìn xung quanh, trên tường còn có hình vẽ bậy, trên chiếc bình cổ mà bố anh rất quý cũng dán đầy những nhãn dán hoạt hình đủ kích cỡ — ngày xưa ai mà đυ.ng vào thì bố anh sẽ nhăn mày ngay.
Phùng Thành Tắc: “…”
Trịnh Minh Nguyệt mặc bộ quần áo ở nhà thoải mẹi từ trên lầu bước xuống, dịu dàng nói: “Các con đã về rồi.”
Phùng Gia Nguyên buông tay khỏi ba mẹ, chạy ào tới như tên lửa, Trịnh Minh Nguyệt cười rạng rỡ, cúi xuống đón lấy cô bé, “Ngoan nào, hôm nay ở nhà trẻ vui không? Có mệt không? Có khát không?”
“Bà nội, bà không lừa cháu thật!” Phùng Gia Nguyên vui mừng khôn xiết, “Ba mẹ cháu đã về rồi~”
“Bà nội lừa ai chứ không lừa cháu đâu.”
Quý Thanh Vũ và Phùng Thành Tắc chỉ có thể làm nền hoàn hảo. Ban đầu cô rất lo lắng, dù gì đây cũng là lần đầu tiên cô đến nhà họ Phùng, lần đầu tiên ra mắt gia đình, chỉ là câu chuyện lại diễn biến theo hướng không ai ngờ tới. Rõ ràng là cô định theo Phùng Dực về nhà gặp bố mẹ anh ấy, giờ lại thành theo Phùng Thành Tắc về ra mắt.
Nhìn thấy Phùng phu nhân mỉm cười với mình, cô thấy lòng nhẹ nhõm hơn.
Nhưng mà…
Phùng phu nhân và Phùng chủ tịch không giống như Phùng Dực miêu tả là nghiêm khắc chút nào…
Đặc biệt là Phùng chủ tịch, khi thực tập tại tập đoàn Dịch Thăng cô từng thấy ảnh của sếp lớn, khí thế ngút trời đầy uy nghi.
Trong phòng ăn, Phùng chủ tịch ra hiệu cho tài xế lấy điện thoại quay video, trên mặt nở nụ cười đầy yêu thương: “Bé Nguyên, bình hoa đã được cho người đem đi rửa và khử trùng rồi, cháu nhìn xem, ông đã hoàn thành nhiệm vụ cháu giao rồi đấy.”
Phùng Gia Nguyên ngẩng cao đầu: “Phùng chủ tịch giỏi nhất, Nguyên tổng rất hài lòng.”
“Phùng Gia Nguyên.”
Phùng Thành Tắc cũng biết mình nên nói ít giống như Quý Thanh Vũ, nhưng khi nghe thấy con gái gọi bố mình là “Phùng chủ tịch”, mí mắt anh giật giật, không nhịn được phải lên tiếng không đồng tình mà sửa lại, “Gọi người khác cho đàng hoàng.”
Phùng Gia Nguyên ban đầu ngồi vắt chéo chân, nghe thấy bố muốn mắng mình, cô bé xị mặt, nhưng vẫn ngoan ngoãn ngồi thẳng.
Cô bé thấy tủi thân nhưng không chịu rơi nước mắt, dù viền mắt đã đỏ lên nhưng vẫn mím chặt môi.
Bố dùng giọng như thế nói chuyện với cô bé là cô bé sợ.
Nhưng cô bé rất ngoan, bố đưa mẹ đi chơi, cô bé cũng không thật sự khóc, ngoan ngoãn ở nhà ông bà ngủ nghỉ ăn uống, đánh răng cũng đủ ba phút, không thiếu giây nào. Vậy mà sao bố vừa về lại mắng cô bé?
Quý Thanh Vũ: …Ái chà.
Cô có thể nói nghe Bé Nguyên gọi ông nội là Phùng chủ tịch có gì mà không tốt được không?
Nghĩ đến chuyện cô cũng gọi bố là “Sư phụ Quý”, cô có chút chột dạ, Bé Nguyên có phải là học từ cô không?
Phùng chủ tịch không hài lòng nhìn con trai, nhưng cũng không làm gì, chỉ có ánh mắt như dao sắc lướt qua. Thấy bầu không khí căng thẳng, Quý Thanh Vũ cũng cảm thấy không thể né tránh, tại sao? Tại vì Phùng chủ tịch đang tạo áp lực lên cô, nhìn chằm chằm vào cô…
?
??
Á á á đừng nhìn cô, đừng nhìn cô mà—
Nhìn cô có giống người biết cách hòa giải không?
Cô có bản lĩnh gì mà làm cho Phùng Thành Tắc nguôi giận chứ?
Nhưng ánh mắt của Phùng chủ tịch thật sự khó mà làm ngơ, không còn cách nào khác, cô hít một hơi thật sâu, lấy hết can đảm kéo ống tay áo sơ mi của Phùng Thành Tắc.
Thực ra trong lòng Phùng Thành Tắc cũng đang hối hận.
Cảm nhận được một lực nhẹ nhàng kéo tay anh, anh quay đầu lại nhìn, đối diện với đôi mắt sáng long lanh như biết nói của Quý Thanh Vũ, cúi đầu, là ngón tay mảnh mai đang kéo ống tay áo của anh.
Anh thu hồi ánh mắt, nhìn sang cô con gái đang ngồi trên sô pha với vẻ mặt tức giận, nhẹ giọng nói: “Bé Nguyên, đi rửa tay nào.”
Phùng Gia Nguyên rất muốn làm như mẹ hờn dỗi ba, hứ! Hứ!!
Nhưng cô bé chỉ chu môi một chút, nhanh nhẹn nhảy xuống khỏi ghế sô pha, không tình nguyện lắm mà đi theo.
Nhìn theo bóng dáng gia đình ba người hướng về nhà vệ sinh tầng một.
Phùng chủ tịch khinh bỉ lắc đầu, bố nói không bao giờ nghe, nhưng chỉ cần một ánh mắt của vợ là đã chịu nhún nhường.