Đây thật sự là cấp độ địa ngục!
Cùng lúc đó...
Trong khi đang giải quyết công việc, Phùng Thành Tắc cũng thoáng nghĩ đến điều này. Anh có mất trí mới tranh giành phụ nữ với em trai, trừ khi có lý do không thể tránh khỏi. Vì vậy, anh không còn tâm trí để đọc tài liệu, ngẩng đầu nhìn trợ lý Trương đang ngủ gật, ho nhẹ một tiếng.
Trợ lý Trương bừng tỉnh, lập tức ngồi ngay ngắn, "Tổng giám đốc Phùng."
"Phùng Dực, em ấy..." Phùng Thành Tắc chỉ nói mấy chữ, người trợ lý thông minh này nhất định sẽ đoán được tâm lý và những lời anh tính nói tiếp.
Tâm trạng Phùng Thành Tắc rất phức tạp.
Anh rất phản đối những suy đoán hiện tại trong đầu mình. Ví dụ như liệu có phải em trai Phùng Dực đã xảy ra chuyện gì không? Nghĩ đến đây, anh siết chặt chiếc bút máy trong tay, ngón tay trở nên trắng bệch.
Tâm trạng của trợ lý Trương cũng phức tạp không kém. Về chuyện giữa hai anh em nhà họ Phùng, anh chỉ nghe qua một chút, dù sao thì chuyện gia đình của tổng giám đốc Phùng, một trợ lý như anh biết quá nhiều cũng không có lợi cho sự nghiệp, nhưng dù biết ít đến đâu, việc hai anh em trở nên căng thẳng vì một người phụ nữ cũng là sự thật.
Trong lễ cưới của tổng giám đốc Phùng, Phùng Dực không xuất hiện.
Có người nói là để tránh, cũng có người nói Phùng Dực vì quá tức giận mà phải vào viện, không thể đến.
Trợ lý Trương cũng không biết tổng giám đốc Phùng muốn nói gì, lặng lẽ chờ đợi.
Mười giây trôi qua.
Một phút trôi qua.
Anh bừng tỉnh, nhìn thấy tổng giám đốc Phùng lộ vẻ do dự, thử thăm dò nói: "Sắp đến lễ kỷ niệm của tập đoàn, phó tổng giám đốc Phùng chắc sẽ về nước."
Trái tim của Phùng Thành Tắc lập tức hạ xuống.
Anh chìm vào suy nghĩ, trợ lý Trương vẫn đang chờ đợi chỉ thị của anh.
"Cậu nghỉ ngơi đi." Trải qua một đêm thức trắng, giọng của Phùng Thành Tắc có phần khàn khàn, anh xoa xoa trán: "Vất vả cho cậu rồi."
Trợ lý Trương mù mờ không hiểu gì. Suy đi nghĩ lại cũng không hiểu được vì sao tổng giám đốc Phùng đột nhiên nhắc đến Phùng Dực. Quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ chỉ thấy một màu đen kịt, bây giờ đã là rạng sáng, có lẽ con người trong đêm khuya thanh vắng, tâm trạng sẽ có phần trầm lắng hơn.
Phùng Thành Tắc cũng không muốn tin rằng mình sẽ tranh giành phụ nữ với em trai.
Không thể phủ nhận, Quý Thanh Vũ rất xinh đẹp, trong sáng và dịu dàng, môi đỏ răng trắng, ánh mắt long lanh. Lần đầu tiên gặp nhau, anh liếc nhìn cô, cô mặc một chiếc váy trắng đơn giản, đứng đó đã có thể dễ dàng thu hút sự chú ý của người khác. Cô của năm năm sau, đã giảm đi phần nào sự ngây thơ, thêm vào đó là sự quyến rũ.
Nhìn từ góc độ của một người đàn ông, anh có thể hiểu được tại sao em trai lại muốn cầu hôn và kết hôn với cô chỉ trong vòng chưa đầy nửa năm quen biết.
Nhưng, mặc dù anh công nhận vẻ đẹp của cô, điều đó không có nghĩa anh sẽ trơ trẽn đến mức quấn lấy một người suýt chút nữa đã trở thành em dâu của mình.
Nhưng sự thật đó không thể phủ nhận.
Vì anh đã thực sự kết hôn với cô và còn có một đứa con gái.
Điện thoại của anh sau năm năm cũng là hình nền của hai mẹ con cô. Không chỉ vậy, anh còn mở WeChat xem qua, ảnh đại diện cũng là hình của hai mẹ con.
Anh lặng lẽ cúi đầu, vài lần ngón tay do dự, nhưng cuối cùng vẫn mở cuộc trò chuyện đã ghi chú là "Vợ yêu".
Anh không lướt lên xem, chỉ nhìn qua vài tin nhắn đã thấy hơi thở trở nên nặng nề.
Dùng bốn từ "không thể nhìn nổi" để miêu tả nội dung cuộc trò chuyện của mình với người phụ nữ này anh thấy không phù hợp, nhưng hiện tại anh chưa nghĩ ra từ nào tốt hơn ——
Vợ yêu: 【Phiền chết đi được! Đau quá!】
Tôi: 【Đau chỗ nào?】
Vợ yêu: 【Dán ngực đau chết đi được】
Vợ yêu: 【Cùng chết đi.jpg】
Tôi: 【Hay là đừng đi dạ tiệc nữa?】
Vợ yêu: 【Lễ phục, giày và trang sức của em đã mang từ xa đến đây, không mặc không phải là lỗ sao!】
Tôi: 【Bôi thuốc nhé?】
Vợ yêu: 【Anh đi chết đi.】
Phùng Thành Tắc lập tức đóng cửa sổ trò chuyện.
Nhìn thêm một giây nữa là anh lại muốn nghiền nát điện thoại.
Anh nín thở, tùy tiện ném điện thoại sang ghế bên cạnh, cầm lấy ly rượu, ngửa đầu, uống cạn nửa ly sâm banh.
...
Ngắm đủ trang sức rồi, Kỷ Thanh Vũ nằm trên giường lướt điện thoại. Điện thoại thật sự rất thú vị, lướt WeChat một cách tình cờ, có hai người được ghim lên đầu ——
【Bố tổng】【Bé Nguyên】
Bố tổng*? Bá đạo tổng tài??
*: ý là vừa là bố, vừa là tổng tài
Cô nghĩ cô đã biết 【Bố tổng】 là ai rồi, dù sao ảnh đại diện trên WeChat cũng rất rõ ràng. Tạm thời cô chưa chuẩn bị để dò xét đời tư của người ta. Mặc dù đây là điện thoại của cô, Phùng Thành Tắc hiện giờ cũng là chồng của cô, nhưng luôn cảm thấy có chút kỳ quái.
Bé Nguyên?
Chắc là con gái của cô và Phùng Thành Tắc sau năm năm nhỉ?
Cô thực sự rất hứng thú! Nhìn dáng vẻ vẫn còn đang học mẫu giáo mà đã có WeChat riêng, quả nhiên là bảo bối của bố tổng.
Nhìn một chút chắc không sao đâu ha?
Cô mở cuộc trò chuyện với "Bé Nguyên" với tâm trạng phấn khởi.
Đứa trẻ còn chưa biết chữ, tất cả đều là tin nhắn thoại, mở một tin nhắn, giọng nói trong trẻo của đứa trẻ vang lên: "Mẹ ơi, con sẽ không tha thứ cho mẹ và bố đâu, trừ khi mẹ mang quà về cho con, một trăm cái một nghìn cái mới được."
Kỷ Thanh Vũ nghe mà buồn cười.
Đây là một cảm giác rất lạ, mặc dù biết đó là con của mình, nhưng dù sao cô cũng chưa trải qua giai đoạn mang thai, sinh con và nuôi dạy con. Cô chỉ cảm thấy đứa trẻ này có chút thú vị.
Cô của năm năm sau cũng đã trả lời tin nhắn thoại này, có lẽ vừa mới tỉnh dậy, giọng nói có phần lười biếng: "Yên tâm đi, chắc chắn sẽ mang quà về cho con, mẹ rất rất nhớ con, yêu con, ôm con, hôn con."
Ừm... có chút sến súa.
Kỷ Thanh Vũ cảm thấy nổi da gà.
Cô đóng cửa sổ trò chuyện. Do dự một lúc rồi vào album ảnh, với tâm trạng thành kính ngắm nhìn cuộc sống của một bà hoàng, ngón tay lướt qua từng bức ảnh, bỗng dừng lại ở một tấm hình.
Trong tấm ảnh.
Người đàn ông ngồi trên ghế sofa, trên đùi là một chiếc máy tính xách tay, có lẽ vừa mới tắm xong, tóc còn ướt và gọn gàng, chiếc kính viền bạc đặt trên sống mũi cao.
Tất nhiên đây không phải là trọng điểm.
Anh chỉ quấn một chiếc khăn tắm, lộ ra bộ ngực rắn chắc, với vẻ mặt thỏa mãn sau khi đã ăn no, hình ảnh này khiến người ta liên tưởng sâu xa.
Kỷ Thanh Vũ suýt chút nữa đã ném điện thoại ra ngoài ——
Aaa!
Trời đất quỷ thần thiên địa ơi!