Sống Sót Như Cá Mặn Trong Kịch Bản Vô Hạn

Chương 9

Lý Tùng do dự đứng nhìn, định đánh thức người kia dậy nhưng rồi lại rụt tay về. Nhỡ đâu người này thật sự không phải thứ tốt đẹp gì, lỡ đánh thức cậu ta thì có thể gây ra phiền toái không?

Những người khác cũng nhìn thấy cảnh đó, trên mặt ai cũng lộ vẻ bất đắc dĩ và ngao ngán.

Khương Miên lại xuất hiện giữa màn sương mù dày đặc. Anh cảm giác mình đã đi rất lâu, rất lâu rồi, nhưng xung quanh vẫn chỉ toàn là sương mù mờ mịt.

Anh không ngừng bước về phía trước. Đột nhiên, một nhánh cây lởm chởm đen sì chắn ngang đường. Khương Miên ngẩng đầu lên thì phát hiện bản thân đang đứng giữa một khu rừng rậm bạt ngàn, xa xa có một tòa tháp chuông cao chót vót.

Chiếc đồng hồ lớn trên tháp có kim giờ và kim phút quay ngược chiều kim đồng hồ. Chúng quay ngày càng nhanh hơn, đến khoảnh khắc cả hai kim chồng lên nhau, một tiếng chuông trầm đυ.c kỳ lạ vang lên.

Đông — Đông — Đông.

Tiếng chuông chấn động đến mức như thể cả mặt đất cũng rung chuyển theo. Khương Miên nhíu mày, khó chịu bịt chặt tai. Ngay sau đó, cảnh vật trước mắt anh nhanh chóng tan biến thành tro bụi, bị cuốn đi trong chớp mắt.

Anh bừng tỉnh.

Bên tai vẫn văng vẳng tiếng chuông, như thể nó xuyên qua cả giấc mơ, đan xen với hiện thực.

Đông — Đông — Đông.

Mọi người vây quanh chiếc đồng hồ quả lắc cao lớn. Khương Miên hoàn hồn, đứng dậy tiến lại gần.

Tiếng chuông điểm đúng 12 lần, kim đồng hồ dừng lại ở vị trí XII.

Lý Tùng ngơ ngác: "Mới đó mà đã 12 giờ trưa rồi sao?"

Từ lúc họ ăn sáng đến giờ, dường như chỉ mới trôi qua một, hai tiếng đồng hồ mà thôi.

"Cơm trưa!"

Như bừng tỉnh khỏi cơn mộng mị, mọi người lập tức chạy vội về phía phòng ăn.

Vừa bước vào, ai nấy đều căng thẳng. Quản gia đã đứng đó chờ sẵn, liếc nhìn đồng hồ trên cổ tay rồi nở nụ cười tươi tắn: "Nguy hiểm thật đấy, suýt nữa thì muộn mất rồi."

Dù ngoài miệng nói vậy, nhưng trong ánh mắt hắn lại ánh lên vẻ tiếc nuối rõ rệt.

Tiếc thật, lần này lại không có ai chết.

Khương Miên đi cuối cùng, chưa để quản gia lên tiếng đã nhanh chóng chạy tới đẩy xe đồ ăn tới cạnh bàn.

Khi cúi đầu nhìn sàn nhà, anh phát hiện xác chết của gã đàn ông ban sáng đã biến mất. Nền gạch cũng đã được lau sạch sẽ, chỉ còn vương lại những vệt kéo dài mờ mờ dẫn về phía sau một cánh cửa — không phải cửa họ vừa bước vào mà là một lối đi khác. Anh đoán đó có thể là cửa vào nhà bếp.

Những người khác cũng nhận ra điều đó, sắc mặt ai nấy đều khó coi.