Làm người hầu thì cứ làm người hầu thôi, làm việc ở đâu chẳng phải là làm, anh thích nghi rất tốt.
Anh đi vòng qua quản gia, đẩy chiếc xe đẩy thức ăn ở một bên phòng ăn lại.
Đây là một phòng ăn kiểu Tây thuần túy, trên bàn dài trải khăn trải bàn có họa tiết trang nhã, bày hoa tươi và chân nến, trước mặt mỗi người đều đã được trải khăn ăn màu trắng, dao nĩa bạc nguyên chất phản chiếu ánh sáng lạnh đặc trưng của kim loại.
Thức ăn cũng đã được chia sẵn, tổng cộng tám đĩa, đựng bánh mì mứt, trái cây đã cắt sẵn, và một bát súp kem nhỏ.
Ngửi thấy mùi kem thoang thoảng, Khương Miên càng đói hơn, cảm thấy ruột đang thắt lại như một cái nơ bướm.
Lén nhìn quản gia bằng khóe mắt, ông ta quả nhiên đang nhìn chằm chằm vào anh!
Anh có chút oán trách, giá như trên đời này có công việc nằm không mà vẫn có thể ăn no thì tốt biết mấy...
Khương Miên không dám lười biếng, nhanh nhẹn phân phát bữa sáng cho từng người.
Khi phát đến một cô gái, cô nhẹ nhàng nói “Cảm ơn”.
Khương Miên ngước mắt lên: “Không cần cảm ơn.”
Ánh mắt hai người chạm nhau, Tiêu Vũ Tình hơi giật mình, ngạc nhiên khi thấy hai mắt của cậu thiếu niên này có màu khác nhau, mắt phải là màu xanh lá độc đáo, trong suốt như ngọc lục bảo — đây là lần đầu tiên cô thấy mắt lưỡng sắc trên khuôn mặt con người.
Có lẽ vì ánh mắt của cậu thiếu niên quá bình tĩnh, tâm trạng bồn chồn của cô cũng dịu đi đôi chút.
Cô vốn đang ở phòng tự học để ôn thi, bất chợt tất cả đèn đều tắt, tưởng rằng bị mất điện, nhưng sau đó phát hiện tất cả mọi người xung quanh cô đều biến mất, chỉ còn lại một mình.
Cô chưa kịp hoảng sợ thì trước mắt đã tối sầm, khi mở mắt ra lại thấy mình nằm trong một căn phòng lạ, mở cửa ra, người quản gia kỳ quái đó đứng ở cửa, mời cô xuống ăn sáng.
Quần áo của cô cũng đã được thay đổi, bên tai còn có một giọng nói kỳ lạ, nói những điều không thể hiểu nổi, ai mà có thể bình tĩnh được.
Bên cạnh cô gái là người đàn ông mặc vest vừa gây ồn ào nhất, Khương Miên hơi sợ gã ta, cố gắng không nhìn vào mắt gã ta, đặt đĩa xuống trước mặt gã ta.
Đang chuẩn bị đi, người đàn ông mặc vest đột nhiên hất đĩa, đứng bật dậy, túm cổ áo Khương Miên, nhấc anh lên.
Gã ta cao lớn, Khương Miên thấp hơn gã ta khá nhiều, chỉ có thể kiễng chân theo lực của gã ta.
Cổ áo siết chặt khiến anh khó thở, Khương Miên nhỏ giọng kháng nghị: “Hơi chặt...”
Người đàn ông mặc vest sững lại một chút, sau đó càng dùng sức hơn, gầm lên hung hăng: “Ai muốn ăn đồ của các người chứ!”
“Ông đây một đơn hàng tận năm triệu*, làm lãng phí thời gian của tao, mày đền nổi không?”
*5 triệu NDT bằng khoảng 17,5 tỷ VNĐ.
Năm triệu?
Khương Miên hé môi đỏ, có bao nhiêu số không nhỉ?
Anh thầm đếm số không, một, hai... một chuỗi dài, đủ để mua bao nhiêu lẩu Oden... không, có thể mua cả cửa hàng tiện lợi luôn!
Người đàn ông mặc vest thấy anh trong lúc này vẫn có thể thất thần, càng thêm tức giận. Nghĩ rằng cậu nhóc này chắc là cùng phe với gã mặt trắng kia, bắt anh làm con tin, trước hết phải rời khỏi chỗ quỷ quái này đã.
Một tay bóp cổ gầy gò của Khương Miên, gã ta mở miệng đe dọa: “Mau để tụi tao đi, nếu không...” Chữ “không” còn chưa kịp dứt, gã ta đột nhiên trợn tròn mắt.
Mọi người đều không thấy rõ quản gia đã hành động như thế nào, gần như trong chớp mắt đã đến bên cạnh người đàn ông, cầm dao ăn, đâm vào cổ gã ta, rồi nhanh chóng rút ra, toàn bộ quá trình chỉ diễn ra trong vài giây ngắn ngủi.
Khương Miên chỉ thấy ánh bạc lóe lên, sau đó một lượng lớn chất lỏng màu đỏ sẫm phun ra từ cổ người đàn ông, cả người gã ta co giật rồi ngã xuống.
Tiêu Vũ Tình ngồi ngay bên cạnh gã ta, máu nóng tanh ngọt bắn lên mặt cô, cô sững sờ một lúc, rồi phát ra tiếng hét thất thanh.
“Á!!!”
“Aaaaa!”
“Đệt mẹ!”
Tiếng hét và chửi rủa liên tiếp nổi lên, phòng ăn hoàn toàn hỗn loạn.