Cậu Chủ Thật Sau Khi Sống Lại Quyết Định Làm Cá Mặn

Chương 38

Khi Tần Niệm rời giường, nữ giúp việc đã chuẩn bị sẵn bữa sáng cho cậu.

Tất cả ở nhà họ Phong gần như đều rất phù hợp với tính cách của Phong Vọng, bất luận là người làm hay quản gia đều không thích nói chuyện cho lắm, cả ngôi nhà đều yên tĩnh mới là trạng thái bình thường của nó.

Bữa sáng hôm nay của nhà họ Phong là cà phê nóng và bánh mì sandwich ốp la.

Hiện giờ là tám giờ sáng, rõ ràng là thời gian ăn sáng nhưng lúc này trên bàn ăn của nhà họ Phong chỉ có một mình Tần Niệm.

Nữ giúp việc chuyên phụ trách chăm sóc Tần NIệm là một người phụ nữ họ Lâm.

Tần Niệm vừa cắt trứng trong đĩa vừa ngẩng đầu hỏi: “Chị Lâm, giám đốc Phong và Viện Viện đâu?”

Chị Lâm nói: “Hôm nay cô chủ Phong trở về nên cậu chủ và cô chủ nhỏ đã đi đón cô ấy từ sáng.”

Cô chủ Phong có lẽ chính là mẹ của Phong Viện Viện.

Tần Niệm: “Là mẹ của Viện Viện à?”

Chị Lâm khéo ăn nói cười nói: “Đúng vậy, cô chủ Phong chính là mẹ của cô chủ nhỏ, trước đó vẫn luôn dưỡng bệnh ở nước Pháp, gần đây sức khỏe khá hơn nên chuẩn bị quay về.”

“Tình cảm giữa anh Phong và cô chủ Phong trông rất tốt.”

Bất luận là đích thân đi đón hay thái độ đối với cô cháu gái Phong Viện Viện đều có thể nhìn ra Phong Vọng rất xem trọng người chị này.

Chị Lâm cười: “Tình cảm chị em ruột đương nhiên là tốt rồi.”

Nghĩ đến điều gì, chị Lâm lại thở dài: “Nhưng cũng tiếc cho cô chủ Phong mệnh khổ, năm đó đã gả nhầm người nên mới rơi vào bệnh tật như vậy.”

Tần Niệm tò mò: “Đó là chuyện gì.”

Chị Lâm phẫn nộ bất bình: “Trước đây cô chủ Phong không nhận rõ người khác, gả cho một tên tồi tệ, người nọ không hề đối xử tốt với cô chủ Phong, sau khi cô chủ Phong gả sang vẫn luôn bị người đàn ông kia ngược đãi.”

Tần Niệm: “Vậy tại sao không ly hôn.”

Chị Lâm nói: “Chuyện này tôi cũng không rõ, hình như do gã đàn ông tồi đó không muốn thả người, đến khi cậu Phong tiếp quản Phong Thị mới cưỡng ép để họ ly hôn.”

Chị ấy lại thở dài: “Khi đó cô chủ Phong vừa đến nhà họ Phong thì cả người đều chỉ còn da bọc xương, lại còn mắc rất nhiều bệnh.”

Phong Viện Viện không ở đây, cả ngôi biệt thự đều trở nên yên tĩnh hơn.

Tần Niệm nhàm chán, chỉ có thể ngồi trước đàn dương cầm trong đại sảnh.

Nếu đã thu tiền thì chắc chắn phải làm việc cho tốt, tuy rằng mấy ngày nay có động đến đàn nhưng có đánh đàn thuần thục hay không thì chỉ có bản thân Tần Niệm biết rõ, cậu vốn không luyện đàn thường xuyên, tuy rằng người ngoài không nhận ra nhưng cậu cũng cảm nhận được rõ ràng bản thân có phần không quen tay.

Trước tiên hãy bắt đầu từ mua nhạc phổ đi.

“Chị Lâm, xung quanh đây có trung tâm thương mại không?”

Tần Niệm hỏi.

Chị Lâm nghe cậu hỏi thì ngừng công việc đang làm lại: “Cậu Tần muốn mua thứ gì sao, người đi mua đồ sẽ ra ngoài một lần vào khoảng mười giờ, nếu cậu Tần muốn mua gì thì cứ nói với tôi, tôi sẽ nói với người đó.”

Tần Niệm: “À, không có gì, chỉ muốn mua hai bản nhạc phổ đàn dương cầm thôi.”

Chị Lâm có phần khó xử: “Ôi, bên chỗ thu mua đều chỉ mua ít thức ăn và vật dụng thường ngày, chưa từng mua sách.”

Tần Niệm nói: “Không sao, tôi đi mua một mình được.”

Chị Lâm gật đầu: “Cũng được, tôi sẽ nói một tiếng với người thu mua, bảo họ lúc ra ngoài đưa cậu đi cùng là được.”

Tần Niệm: “Vậy làm phiền chị.”

Chị Lâm nói: “Làm phiền gì chứ, từ khi tôi làm việc ở đây vẫn chưa từng thấy giám đốc Phong đưa người về nhà họ Phong, đương nhiên phải tiếp đãi cậu cho tốt.”