Cậu làm quen cảm giác với đàn dương cầm rồi bắt đầu đàn.
Bản nhạc cậu đang đàn là Vũ Khúc Thiên Nga của Tchaikovsky, cũng là bản nhạc cậu thích nhất trong kiếp trước.
Bản thân “Hồ Thiên Nga” đã có một câu chuyện phía sau đó.
Là thầy kể cho cậu nghe, công chúa xinh đẹp Odette ra ngoài hái hoa đã bị ma vương nguyền rủa thành thiên nga bên hồ, khi hoàng tử Siegfried dạo chơi bên hồ thiên nga đã phải lòng nàng Odette đến đêm khuya mới có thể khôi phục lại nguyên hình, hai người yêu nhau.
Thế nhưng khi hoàng tử chọn hoàng phi, ma vương đã cho con gái thiên nga đen của lão ngụy trang thành Odette tham gia vũ hội, vì thế hoàng tử bị thiên nga đen mê hoặc, cùng khiêu vũ với thiên nga đen.
Odette từ xa đến trông thấy một màn như vậy gần như tan nát cõi lòng.
Michelle nói với Tần Niệm, câu chuyện này có hai kết cục.
Một là kết cục tốt, hoàng tử nhìn thấu ma vương, đánh bại ma vương, giải trừ lời nguyền của Odette.
Một kết cục còn lại là bi kịch, hoàng tử bị lời nguyền của ma vương hại chết, còn Odette cả đời đều là thiên nga.
Lúc này Tần Niệm cảm thấy, kết cục có lẽ là hoàng tử và thiên nga đen hạnh phúc sống cùng nhau, mà Odette lại một mình chết đi trong hồ thiên nga giữa đêm tối.
Bản thân đời trước chính là Odette, nhìn thấy Tần Gia Hứa và người nhà của bản thân sống hạnh phúc từ một nơi bí mật gần đó.
Tần Niệm vừa nghĩ vừa đàn, bản nhạc này cậu đã đàn rất nhiều lần, gần như đã thuộc nằm lòng. Cậu đang đàn đến đoạn dâng trào, là cảnh hoàng tử chiến đấu kịch liệt với ma vương trong gió tuyết vì Odette mình yêu.
Tiếng đàn nhẹ nhàng rơi vào trong sân từ cửa sổ đang mở.
Lúc này bố mẹ Tần và Phong Vọng đang ở dưới lầu.
Tại bữa tiệc Tần Nho đã nhân cơ hội để có thể mời được Phong Vọng. ngày hôm sau sợ Phong Vọng đổi ý nên từ sáng sớm Tần Nho đã sai người đến nhà họ Phong mời Phong Vọng sang đây.
Tiếng đàn trôi chảy du dương, dù là người ngoài ngành cũng có thể nghe ra người đánh đàn có tài nghệ tuyệt vời, Phong Vọng cảm thấy tiếng đàn này quả tới rất vừa lúc, giải đi sự phiền long khi sáng sớm phải nghe Tần Nho ầm ĩ không ngừng, họ đi ngang qua bãi cỏ ngay cửa, lúc này ở lầu hai, Tần Niệm đang đánh đàn bên cửa sổ.
Liễu Bạch Nhứ nghe thấy tiếng đàn dương cầm cũng cực kỳ bất ngờ, nhà họ Tần hiện nay chỉ có duy nhất Tần Gia Hứa biết đàn dương cầm, trước đó tuy rằng kỹ thuật của Tần Gia Hứa quả thật không tệ nhưng Liễu Bạch Nhứ đã từng nhận xét cậu ta rằng tiếng đàn của cậu ta quá máy móc, không hề có chút tình cảm nào. Còn một câu bà ta chưa nói ra, thậm chí còn không có sức sống.
Mà lúc này tiếng đàn trên lầu lại tràn đầy sức sống, vừa nghe đã có thể tưởng tượng ra mười ngón tay của người đánh đàn nhẹ nhàng lướt trên phím đàn thế nào.
Tiến bộ lớn đến thế này không biết Gia Hứa đã luyện tập bao lâu lúc bà ta không hay biết.
Trong lúc nhất thời Liễu Bạch Nhứ càng thêm yêu thương Tần Gia Hứa.
Bà ta nhìn Phong Vọng, thấy anh cũng có hứng thú ngẩng đầu nhìn lên cửa sổ bèn cười nói: “Có lẽ là Gia Hứa đang đàn, cậu Phong cũng có hứng thú với đàn dương cầm sao?”
Tần Gia Hứa?
Là thanh niên với vẻ mặt nịnh hót với anh đêm qua, từ sau khi Phong Vọng lên làm chủ nhà đã được nhìn thấy vẻ mặt này rất nhiều lần. Người nịnh hót như vậy có thể đàn ra được bản nhạc thế này?
Phong Vọng có phần kinh ngạc.
Nhưng anh vẫn gật đầu: “Phải.”
Ba người bước vào phòng, tối qua Tần Gia Hứa nghe Tần Nho nói sáng nay Phong Vọng sẽ đến bèn chuẩn bị trà đợi ở phòng khách lầu một từ sáng sớm.
Khi nghe thấy có động tĩnh, cậu ta lập tức đến đón.
Sắc mặt cậu ta khó kìm được vui sướиɠ: “Anh Phong đã đến rồi, cha em đặc biệt chuẩn bị trà Lục An Qua Phiến đã cất giữ rất lâu.”
Giọng điệu cậu ta vốn nhiệt tình, nhưng nói đến một nửa lại phát hiện ánh mắt mẹ nhìn mình có hơi kỳ lạ, cứ như bản thân không nên xuất hiện ở đây.
Lúc này Liễu Bạch Nhứ cũng có phần rối loạn, bà ta miễn cưỡng nhếch môi: “Gia Hứa sao con lại ở đây.”
Tần Gia Hứa không hiểu gì, không rõ hành vi của bản thân có gì không ổn: “Con vẫn luôn ở phòng khách mà mẹ.”
Liễu Bạch Nhứ cười gượng gạo: “Vậy ai đang đàn thế?”
Lúc này Tần Gia Hứa mới nhận ra có một tiếng đàn vẫn luôn liên tục không ngừng truyền đến từ lầu hai. Vì ngày thường cậu ta cũng có thói quen mở đĩa nhạc đàn dương cầm trong nhà, cộng thêm hôm nay cả thể xác và tinh thần của Tần Gia Hứa đều đang chờ Phong Vọng đến, vậy nên nhất thời không phát giác ra có gì không đúng.
Tần Gia Hứa ngây người một chốc: “Có thể là quản gia đang mở đĩa nhạc.”
Nói xong cậu ta cũng cảm thấy khó tin, ở nhà họ Tần vốn không hề có đĩa nhạc “Hồ Thiên Nga” này.
Phong Vọng đứng ở một bên đã hiểu được đại khái, cười nói: “Hay là lên tầng xem thử?”
Phong Viện đưa ra yêu cầu, đương nhiên bố mẹ Tần đều luôn miệng đồng ý, mà Tần Gia Hứa lại bắt đầu lo sợ bất an.
Tần Gia Hứa đã học đàn dương cầm từ bé, đương nhiên nghe ra được tài nghệ của người đánh đàn rất cao siêu, thế nhưng trong nhà này ngoài cậu ta và mẹ ra, vốn không có ai biết đánh đàn, mà những người giúp việc trong nhà cũng sẽ không dám động vào đồ của cậu ta.
Cách lầu hai càng ngày càng gần, bàn tay nắm lấy tay vịn của Tần Gia Hứa lại càng nắm chặt, trong lòng cậu ta có một suy đoán hoang đường.
Đến khi trông thấy người đánh đàn kia thì suy đoán hoang đường đã được chứng thực.
Tại phòng khách lầu hai, lúc này Tần Niệm đang ngồi trước đàn dương cầm, mười ngón tay nhảy nhót trên phím đàn tựa như cánh bướm tung bay.
Tiếng đàn càng lúc càng dâng cao, biểu cảm của Tần Niệm cũng cực kỳ bình tỉnh, mái tóc vừa mới thức dậy không lâu nên vẫn còn vài sợi không cam chịu vểnh lên, trông mái tóc bù xù, sườn mặt Tần Niệm và chiếc đàn dương cầm thủy tinh kia đắm chìm dưới ánh mặt trời, gió nhẹ lướt khiến qua bức rèm màu trắng thuần đong đưa, khung cảnh trong phòng khách này tựa như một cơn ảo mộng, như đang đi vào giấc mơ nào đó.
Bốn người lên lầu ngoài Phong Vọng thì ai nấy đều đầy tâm sự, đặc biệt là Tần Gia Hứa, trước khi Tần Niệm trở về nhà, cậu ta đã từng thuê thám tử tư điều tra Tần Niệm, rõ ràng thám tử đã nói với cậu ta, ngoại trừ mặt thành tích thì những mặt khác Tần Niệm đều bình thường.
Tại sao bây giờ Tần Niệm lại biết đàn dương cầm!?
Tần Niệm nhận ra có người đến, lúc quay người lại vừa vặn trông thấy bốn người đi đến.
Tần Niệm thấy Phong Vọng mới phản ứng lại: “Anh Phong đến làm khách sao?”
Phong Vọng thản nhiên ừ một tiếng, khen ngợi: “Cậu đàn không tệ.”
Tần Niệm ngẩn người, chậm chạp có phần ngại ngùng, thực tế gần như không có ai khen ngợi tài nghệ đàn dương cầm của cậu ngoài thầy, tuy có thể là khách sáo nhưng cậu vẫn rất vui vẻ.
“Vậy nếu anh Phong thích tôi sẽ đàn thêm mấy bản nhạc nữa?”
Tần Nho nhíu mày: “Cậu Phong đến đây bàn công việc, làm gì có thời gian nghe con đàn.”