Cậu Chủ Thật Sau Khi Sống Lại Quyết Định Làm Cá Mặn

Chương 18

Tần Niệm nói xong, bố Tần đã nhanh chóng tiến lên, giọng điệu gấp rút: “Chắc hẳn mọi người đều đã biết tổng giám đốc Phong đến đây, nếu tổng giám đốc Phong không ngại có thể lên nói đôi câu được không.”

Chỉ cần nói đôi câu thì ông ta sẽ được tăng thêm thể diện ở Ninh Thành.

Phong Vọng không có cảm xúc đứng bên dưới sân khấu, bố Tần thấy anh như vậy có phần rụt rè, vội vàng giải thích: “Nếu tổng giám đốc Phong để bụng thì cũng không sao cả…”

Ông ta còn chưa dứt câu Phong Vọng đã bước lên bậc thang lên sân khấu.

Mọi người bên dưới khϊếp sợ, nhà họ Tần đã cứu Phong Vọng một mạng sao, thế mà vừa mời đã bước lên rồi.

Phong Vọng bước lên sân khấu trong tầm mắt của mọi người, anh mỉm cười cầm lấy micro giá đỡ micro.

Dưới sân khấu Liễu Bạch Nhứ mang vẻ mặt đắc ý, còn đang thấp giọng khen ngợi Tần Gia Hứa với bạn bè, cảm khái mình tốt số, xung quanh cũng liên tục a dua ninh hót.

“Lần này tôi nhận lời mời của cậu Tần Niệm đến đây, chúng tôi gặp nhau rất có duyên phận, tôi cũng rất cảm kích lời mời của Tần Niệm để tôi có cơ hội đứng ở đây.”

Những lời này vừa nói ra đã trực tiếp biến thành những quả bom hạng nặng.

Sắc mặt vốn còn đang đắc ý của Liễu Bạch Nhứ cứng đờ lại, gương mặt vốn trắng sáng rợi rỡ đột nhiên đỏ bừng, hệt như bị tát một cái, mà Tần Gia Hứa ở phía xa tay cũng đổ đầy mồ hôi, sự thay đổi ánh sáng xung quanh thật sự rất rõ ràng.

Trong đám đông có người thấp giọng bàn luận:

“Ấy, không phải nói là Tần Gia Hứa mời nhà họ Phong à, sao lại biến thành Tần Niệm.”

Lại có một tiếng nói mang theo ghen ghét và mỉa mai: “Không phải trước đây chưa từng mời, nhưng đều không tới, thế mà lần này lại tới, không phải đáp án đã rõ ràng rồi sao.”

“Tôi thấy Liễu Bạch Nhứ vẫn còn đang khoe khoang Tần Gia Hứa, không phải bị lừa đấy chứ, Tần Gia Hứa nhận vơ công lao của Tần Niệm cho mình.”

Người nọ cười lạnh một tiếng: “Khó nói.”

Người duy nhất không chịu bất cứ ảnh hưởng gì chỉ có bố Tần, dù sao ai mời cũng thế, ông ta đều không có quá nhiều cảm giác với Tần Gia Hứa và Tần Niệm, nhưng quả thật Phong Vọng đã đến nhà họ Tần.

Những lời bàn luận như có như không của người khác khiến Tần Gia Hứa bối rối, không ngờ vừa rồi còn đang được mọi người tán thưởng năng lực xã giao của bản thân, ngay sau đó đã bị Phong Vọng vả mặt.

Rõ ràng, rõ ràng mẹ cũng đã nói chắc chắn Phong Vọng đến đây là vì cậu ta mà, tại sao có thể như thế.

Hai tay cậu ta run rẩy, cậu ta nắm chặt lấy Cố Hoài bên cạnh như nắm lấy cọng rơm cuối cùng: “Cố Hoài, tớ sợ.”

Cố Hoài mới nhận ra sự khác thường của người bên cạnh bèn an ủi: “Sao thế, mệt quá sao?”

“Con trai ruột của nhà họ Tần quá ưu tú, tớ cảm thấy mình không xứng làm con của nhà họ Tần.”

Cố Hoài vừa nghe đã biết Tần Gia Hứa lại bắt đầu sầu lo, cậu ta nhìn Tần Niệm đang bước từ trên sân khấu xuống, giận không có chỗ trút ra, nói với Tần Gia Hứa: “Gia Hứa cậu nghỉ ngơi trước một chút đi.”

Nói xong đã đi về hướng Tần Niệm, Tần Gia Hứa lo cậu ta sẽ gây ra hành vi kích động gì, nhưng cũng không dám lớn tiếng gọi trong bữa tiệc, chỉ có thể đè thấp giọng: “Cố Hoài, cậu định làm gì, mau quay lại, đừng kích động.”

Tần Niệm nhìn thanh niên hùng hổ trước mặt, cậu nhớ rõ người này.

Cố Hoài là con nhà giàu có chút danh tiếng ở Ninh Thành, cũng là một người nổi tiếng hàng đầu trên mạng, là một người bạn cực kỳ tốt với Tần Gia Hứa, tốt đến nỗi, làm khó dễ sỉ nhục cậu khắp nơi.

Đời trước khi Tần Niệm mới vừa bước xuống sân khấu, còn chưa bình tĩnh lại trong cơn mất hồn đã bị Cố Hoài chặn lại, cậu ta gọi Tần Niệm là kẻ thấy tiền sáng mắt, tham sang phụ khó, vứt bỏ bố mẹ nuôi đã nuôi lớn mình suốt mười mấy năm để trở lại nhà họ Tần.

Giọng cậu ta không nhỏ, tất cả mọi người đều nghe thấy, điều này khiến Tần Niệm vốn dĩ nhát gan không biết phải làm thế nào, đến cả phản bác cũng không dám, mà Cố Hoài thấy cậu không dám phản bác lại càng tự cho rằng mình đã nói đúng, lại đắc ý sỉ nhục Tần Niệm nên quay về thôn quê, như vậy sẽ tốt cho cả Tần Niệm và Tần Gia Hứa, cậu ta cười nhạo Tần Niệm: “Không phải cậu là tên cuồng ngược đãi chứ, cậu xem xem bộ dạng này của cậu ngoại trừ làm nền cho A Hứa ưu tú ra thì còn có thể làm gì được nữa.”

Nhớ đến những quá khứ khổ sở kia, Tần Niệm không hề thay đổi sắc mặt, thản nhiên nói: “Có việc gì sao.”

“Cậu không biết cậu rất quá đáng sao?”

Vẫn là lời lẽ giống hệt như đúc.

Cậu ra vẻ nghiêm túc lắng nghe: “Tôi quá đáng thế nào?”

“Cậu vứt bỏ bố mẹ đã nuôi lớn cậu mười mấy năm, vậy còn chưa đủ quá đáng sao, trong lòng cậu, ơn dưỡng dục mười mấy năm kém xa so với gia tài bạc Triệu của nhà họ Tần.”

Trong lòng Cố Hoài, Tần Niệm quay lại nhà họ Tần là vì tiền, mà Tần Gia Hứa không muốn xa rời nhà họ Tần là vì luyến tiếc tình cảm với họ.

Tần Niệm vứt bỏ bố mẹ nuôi để bước vào nhà họ Tần là vì tham sang phụ khó, còn Tần Gia Hứa không cam lòng rời khỏi nhà họ Tần là vì xem trọng tình cảm.

Vớ vẩn biết bao.

Tần Niêm nghiêng đầu cười khẽ một tiếng: “Vậy à, muốn trở lại bên cạnh bố mẹ ruột của mình không phải là bản năng của mỗi đứa trẻ sao? Cậu tò mò tại sao lại có người rời bỏ bố mẹ đã nuôi nấng mình mười mấy năm, tôi cũng hiếu kỳ là người thế nào mà lại không hề quan tâm gì đến bố mẹ ruột của mình sau khi biết mình không phải con ruột. Đối với tôi mà nói nhà họ Tần có ý nghĩa là gia đình ruột thịt, họ có giàu có hay không tôi đều không quan tâm, vì tôi chắc chắn sẽ trở về.”

Nhưng Cố Hoài lại cảm thấy Tần Niệm lại chỉ đang nói lời dễ nghe với bên ngoài, cậu ta cười giễu: “Nếu nhà họ Giang vốn là gia đình giàu có, mà nhà họ Tần lại nghèo túng, tôi cũng không tin cậu sẽ trở về.”

Tần Niệm kinh ngạc: “Sao cậu Cố lại nghĩ thế, là vì bên cạnh cậu có người như vậy à?”

Lúc này Cố Hoài mới nhận ra, tuy rằng Tần Niệm không nói rõ ràng nhưng lời nói lại đang ám chỉ bạn tốt Tần Gia Hứa của mình, cậu ta đã trúng kế của Tần Niệm, nhất thời thẹn quá hóa giận, nhưng có rất nhiều người trong đại sảnh đang lặng lẽ vây xem đoạn đối thoại vừa rồi, Cố Hoài vốn không thể làm gì Tần Niệm.

Tần Niệm chuẩn bị rời đi, nhưng lại nhớ đến điều gì bèn quay đầu lại nói: “Cậu Cố đừng hiểu lầm, tôi không có ý gì khác đâu, vừa nãy chỉ là nhanh mồm nhanh miệng nói ra thôi, thật ra cũng không phải lỗi của cậu Cố, dù sao hiện giờ có rất nhiều phim truyền hình đều diễn như vậy, quả thật rất dễ ảnh hưởng người khác, cậu Cố vẫn nên xem ít phim truyền hình lại.”

Một người giúp việc vừa lúc bưng một khay điểm tâm đi ngang qua, bánh nướng vàng rộm được trang trí bằng dâu tây, Tần Niệm thấy Phong Viện Viện có lẽ sẽ thích những thứ này, cậu tiện tay lấy vài chiếc rồi nói lời cảm ơn với người giúp việc, sau đó bước đi không hề quay đầu lại.

Để lại Cố Hoài đang đứng tại chỗ siết chặt nắm tay.