Tần Niệm bừng tỉnh.
Cậu đột nhiên thức dậy từ trong giấc mơ.
Đập vào mắt là căn phòng được bày trí đẹp đẽ, là phòng của mình.
Nhưng không phải mình đã chết rồi sao?
Tần Niệm trì trệ suy nghĩ, chẳng lẽ đó chỉ là một giấc mộng?
Nhưng giấc mộng kia thật sự rất chân thật, cảm giác chua xót cầu mà không được, cảm giác đau đớn không được người nhà để ý đón nhận chân thật đến nỗi Tần Niệm không thể nào bỏ qua.
Nhất là sự không cam lòng, chua xót trước khi chết đi khiến Tần Niệm mãi vẫn chưa thể tỉnh lại, cậu cứ ngồi yên trên giường không hề có phản ứng gì.
Cậu cầm lấy điện thoại đặt ở một bên, đang định xem thời gian hiện tại, cảm xúc nặng trịch của chiếc điện thoại khiến cậu cảm thấy không đúng, lúc này cậu mới phát giác trên tay mình là một chiếc điện thoại thông minh kiểu dáng cũ, đây là điện thoại thông minh mẹ nuôi dùng số tiền còn lại mua cho cậu năm cậu tốt nghiệp cấp ba, lúc đó điện thoại thông minh vừa ra mắt chưa bao lâu, trọng lượng và độ phân giải đều kém xa chất lượng của những điện thoại thông minh sau này.
Tại sao điện thoại của mình lại biến thành thứ này, một suy nghĩ vớ vẩn bỗng nhiên nảy ra trong lòng Tần Niệm, như để chứng minh suy nghĩ, cậu mở màn hình điện thoại, trên màn hình dần hiện ra ngày tháng hiện tại.
Ngày 14 tháng 8 năm 2017
Là ngày thứ ba mình vừa đến nhà họ Tần vào bốn năm trước.
Thì ra chuyện bản thân bị vứt bỏ trước khi chết không phải là một giấc mơ, mà là những gì đã thật sự xảy ra.
Tần Niệm không tin được bản thân đã sống lại, sau đó ôm mặt cười to, cười rồi lại cười, nước mắt thấm ướt bàn tay cậu.
“Quả nhiên đến cả ông trời cũng cảm thấy đời trước của mình rẻ mạt đến không đáng giá, nên cho mình một cơ hội sống lại hay sao.”
Tần Niệm nghĩ thế, bỗng nhiên ngoài cửa phòng có tiếng gõ cửa.
“Cốc cốc cốc.”
Tiếng gõ cửa kéo Tần Niệm thoát khỏi suy nghĩ, Tần Niệm nhìn cửa phòng, cậu nhớ rõ, ngày đầu tiên khi mình trở về, ba Tần bận việc công ty, đúng lúc Ninh Thành tổ chức một triển lãm tranh của một danh họa nước Pháp, đó là lần đầu tiên danh họa kia tổ chức triển lãm tranh ở Ninh Thành, vô cùng trịnh trọng và hiếm có, có thể gặp không thể cầu, vậy nên mẹ Tần xem nghệ thuật như mạng sống cũng không rảnh để quan tâm cậu mà đi tham quan triển lãm tranh cùng những quý bà bạn tốt của mình.
Hoàn toàn không thèm đếm xỉa đến con trai ruột mới vừa trở về nhà họ Tần của mình.
Nên đến gặp mình cũng chỉ có người thanh niên ngồi ở vị trí của mình 18 năm - Tần Gia Hứa.
Người gõ cửa được giáo dục rất tốt, sau khi gõ ba tiếng thì tạm dừng một lúc, rồi mới gõ cửa lần nữa.
“Cốc cốc cốc.”
Tần Niệm hít sâu một hơi, sắp xếp lại cảm xúc rồi mới xuống giường mở cửa.
Quả nhiên là Tần Gia Hứa.
Tần Gia Hứa vẫn có dáng vẻ như trong trí nhớ.
Hiền lành, dịu dàng, cứ như một con thỏ rất dễ hoảng sợ.
Từng bộ phận trên ngũ quan của cậu ta không quá xuất chúng, thậm chí còn có chút bình thường, nhưng khi hợp lại với nhau lại khiến người ta vô cùng thoải mái, khiến người ta không khỏi muốn thân thiết.
Cộng thêm đã được nhà họ Tần nuông chiều từ bé, dạng khí chất sống an nhàn sung sướиɠ này lại khiến người ta bỏ qua khuyết điểm ngoại hình của cậu ta.
Nhưng đó lại là nguồn gốc sự tự ti của Tần Niệm đời trước, khi đó dù cho cậu có cố gắng học tập lễ nghi giới thượng lưu thế nào đi nữa thì cũng không thể nào xóa tan những thói quen không tốt xuất phát từ gia đình cũ được, lại còn làm nền cho sự tôn quý của Tần Gia Hứa.
Sự đối lập này gần như khiến Tần Niệm càng thêm tự ti, khiến khoảng cách của cậu và Tần Gia Hứa càng lúc càng xa.
Tần Niệm biết đám người kia hình dung bản thân thế nào ở sau lưng mình, là trưởng giả học làm sang, là cóc đi guốc, khỉ đeo hoa.
Nếu là đời trước, Tần Niệm sẽ khó chịu đến nỗi tim đập mạnh, nhưng cậu đã trả giá bằng sinh mệnh một lần, khi nhớ lại những chuyện này, xem như tất cả đều đã hết nợ nần, cậu cũng không còn cảm giác gì nữa.
Tần Gia Hứa ngoài cửa tuy đang mỉm cười, nhưng trong mắt lại không giấu được sự khϊếp sợ khi vừa gặp người xa lạ: “Cậu tên Tần Niệm à?”
Dịu dàng vô hại, thậm chí còn có một chút áy náy.
Tần Niệm gật đầu.
Cậu biết, nếu giống như quỹ đạo của đời trước, vậy thì ngay sau đó Tần Gia Hứa sẽ rơi lệ.
Tần Niệm đếm thầm trong lòng, ba, hai, một.
Quả nhiên ngay sau đó đôi mắt Tần Gia Hứa lập tức nổi lên hơi nước, cậu ta cắn môi, giọng nghẹn ngào vừa đúng, cứ như đã rất cố gắng kiềm chế cảm xúc nhưng vẫn để lộ ra một chút nức nở khiến người ta biết cậu ta đang giả vờ kiên cường, khiến người ta yêu thương.
“Xin… xin lỗi cậu, không phải tôi cố ý cướp vị trí của cậu, vì tôi, chắc chắn cậu đã chịu rất nhiều khổ sở rồi.”
Tần Gia Hứa nước mắt lưng tròng, thậm chí còn tiến đến nắm tay Tần Niệm.
Dù đã sớm biết hành động của Tần Gia Hứa, nhưng Tần Niệm vẫn bị sự thân thiết của Tần Gia Hứa làm hoảng sợ, lùi lại vài bước trong vô thức.
Quả nhiên cậu vẫn không thích tiếp xúc quá nhiều với người này.
Tần Gia Hứa không ngờ cậu lại phản ứng mạnh đến vậy, cho rằng thiếu niên trước mắt bài xích mình, nước mắt lại càng rơi nhiều hơn: “Cậu đang trách tôi sao?”
Tần NIệm đời trước vì trầm lặng ít nói và cô đơn lẻ bóng đã lâu nên khi đối mặt với cảnh tượng như vậy thì vô cùng bối rối, thậm chí còn cảm thấy Tần Gia Hứa cũng là người bị hại trong việc bế nhầm khi trông thấy Tần Gia Hứa khóc lóc.
Nhưng đã sống lại một đời, mới biết được bản thân trước đây buồn cười thế nào.
Trông Tần Gia Hứa như tủi thân, nhưng lại là lấy lùi làm tiến, đầu tiên khóc lóc là muốn mình tha thứ cho cậu ta, nếu thật sự cảm thấy áy náy sao lại có thể như thế, chẳng qua chỉ là giả vờ ra vẻ “Tôi đã đáng thương như vậy rồi, lẽ ra cậu phải tha thứ cho tôi” mà thôi.
Còn về việc người bị hại, nghĩ đến cơn sóng gió bế nhầm người, bà Tần có nói thế nào cũng không chịu để Tần Gia Hứa trở về, mà Tần Gia Hứa từng nói với bản thân lúc riêng tư, cậu ta muốn trở lại gia đình gốc, hy vọng Tần Niệm thuyết phục bà Tần giúp cậu ta.
Mà Tần Niệm cũng thật sự ngốc nghếch đi tìm bà Tần nói chuyện này, đó là vì trong lòng cậu, không có ai lại muốn tách rời khỏi bố mẹ ruột của mình cả, huống chi là Tần Gia Hứa lương thiện như thế, chắc chắn cậu ta cũng rất muốn đoàn tụ với người nhà của mình.
Khi nói chuyện này, người nhà họ Tần đang dùng cơm, Tần Niệm vừa nói xong, bà Tần lập tức lật cả bàn, bà ta chỉ vào Tần Niệm lớn tiếng hỏi: “Tần Niệm, con muốn ép chết mẹ sao?”
Chiếc móng tay đẹp đẽ tinh xảo kia cứ như sẽ chọc vào mắt Tiêu Niệm ngay lập tức.
Anh trai Tần Gia Vệ cùng một mẹ sinh ra lại lớn tiếng trách cứ Tần Niệm tâm tư ác độc.
Tần Niệm luống cuống chân tay, cậu hy vọng Tần Gia Hứa sẽ giải thích giúp mình, mà Tần Gia Hứa quả thật cũng “lương thiện” giải thích cho mình, cậu ta lao vào lòng bà Tần, khóc lóc nói: “Mẹ đừng trách Tần Niệm, cậu ấy cũng rất tốt với con.”
Mà Tần Niệm bất lực đứng một bên nhìn hai người Liễu Bạch Nhứ và Tần Gia Hứa ôm nhau trấn an đối phương, thậm chí không biết mình đã làm sai ở đâu.
Bây giờ nghĩ lại, quả thật bản thân ngu dốt hết thuốc chữa.
Một lời nói đầy cạm bẫy đơn giản như vậy mà bản thân lại không nhìn ra. Nếu Tần Gia Hứa thật sự muốn trở về gia đình có quan hệ máu mủ thì cần gì phải để bản thân lên tiếng, tự cậu ta tìm Liễu Bạch Nhứ nói riêng là được thôi.
Một số lời do Tần Gia Hứa và Liễu Bạch Nhứ nói ra thì không có vấn đề, thế nhưng khi mượn lời mình nói ra, sẽ trở thành hãm hại Tần Gia Hứa, muốn ép Tần Gia Hứa rời đi.
Một hình tượng ác độc rất rõ ràng trên trang giấy.
Tần Niệm lạnh lùng nhìn người thanh niên trước mắt, bộ dạng điềm đạm đáng yêu, cậu biết bộ dạng này của Tần Gia Hứa là giả vờ cho người khác đến xem, nhưng nếu muốn giả vờ đáng thương, vậy thì bản thân sẽ giúp cậu ta.
Cậu nhếch miệng cười, nói: “Tại sao lại không chứ?”