Cũng không trách đứa trẻ lại như vậy, nguyên chủ là một kẻ tồi tệ chuyên bắt nạt kẻ yếu sợ kẻ mạnh, không dám chọc giận nhà chồng quyền thế, cũng không dám gây chuyện với nhà mẹ đẻ giàu có, ngay cả những kẻ rác rưởi nhà họ Thang cũng có thể hút máu tùy ý.
Bất kỳ sự bất mãn nào trong lòng nguyên chủ đều trút hết lên đứa trẻ 3 tuổi trước mắt.
Chỉ vì đứa trẻ này giống hệt người chồng giàu sang, và từ khi kết hôn đến nay người đàn ông luôn không quan tâm, hoàn toàn coi đứa con duy nhất này như không tồn tại, nguyên chủ cũng càng ngày càng trở nên vô độ.
Ban đầu ghét bỏ tiếng động của đứa trẻ, khóc cười thậm chí tiếng bước chân to một chút cũng sẽ đánh mắng, sau đó càng ngày càng quá đáng đến mức biểu cảm, hành động của đứa trẻ đều cảm thấy chướng mắt, chỉ cần có bất mãn trong lòng thì ngay cả việc thở cũng là sai.
Tát một cái mắng hai câu chỉ là chuyện nhỏ, nguyên chủ thích hơn là vào những ngày hè oi bức hay mùa đông giá rét, bắt đứa trẻ đứng phạt dưới ánh nắng chói chang đến nỗi ngất xỉu, quỳ trong tuyết đến cóng lạnh, những thủ đoạn hành hạ đứa trẻ có thể nói là vô số kể…
Khi hồi tưởng đến đây, Thang Xán đã nắm chặt nắm đấm, chỉ có thể nói sống trong môi trường như vậy từ nhỏ, không trở nên u ám mới là lạ.
Để giảm bớt bị phạt, đứa trẻ này chỉ có thể cố gắng sống như một người gỗ, không khóc lóc không náo loạn không biểu cảm, nếu không cần thiết tuyệt đối không xuất hiện trước mặt nguyên chủ.
Thang Xán không cần nghĩ cũng biết, đứa trẻ đáng thương tội nghiệp này chắc chắn là đói không chịu nổi mới chủ động tìm đến.
Nhưng có lẽ không ngờ rằng người ba rác rưởi vừa tỉnh dậy đã nổi cơn thịnh nộ lớn như vậy, đôi mắt to màu xám xanh đẹp đẽ nhanh chóng lướt qua một chút kinh hoàng, thân hình gầy gò cũng rõ ràng cứng đờ.
Nhìn thấy vậy, Thang Xán cảm thấy tim mình nhói lên, theo bản năng đổi sang nụ cười ngọt ngào đặc trưng của giáo viên mầm non, vừa mở miệng đã là giọng nói dịu dàng cấp cao: “Bé cưng đói rồi phải không?”
Kết quả là sự khác biệt quá lớn so với nguyên chủ, khiến đứa trẻ trước mắt hoảng sợ mở to mắt rồi quay đầu bỏ chạy.
Mặc dù cậu bé có kinh nghiệm chạy trốn phong phú, nhưng rốt cuộc vẫn thua ở chỗ chân ngắn, dù có chạy hết sức lực khiến đôi chân ngắn tạo thành bóng mờ, cũng không thể chạy nhanh bằng Usain Bolt*.
*Usain Bolt là một cựu vận động viên điền kinh huyền thoại người Jamaica. Anh là người đang giữ kỷ lục thế vận hội và thế giới ở các nội dung chạy 100 mét, 200 mét và cùng với các đồng đội chia sẻ kỷ lục ở nội dung chạy 4 x 100 mét tiếp sức.
Còn Thang Xán thì có kinh nghiệm bắt trẻ phong phú hơn, chân dài bước một bước, cúi người là một động tác bắt gọn như đại bàng vồ gà con.
Bế đứa trẻ lên, Thang Xán trước tiên thầm chửi một tiếng trong lòng, anh đã nghĩ rằng đứa trẻ này chắc chắn nhẹ cân, nhưng cũng không ngờ lại nhẹ đến mức này, đúng là một đứa trẻ giấy.
Cậu bé Hoắc Đăng Đăng sau khi bị bế lên, thân hình gầy như que củi lập tức co rúm thành một cục, cứng đờ trong lòng Thang Xán không dám cử động, giọng nói non nớt run rẩy van xin: “Ba ba, đừng giận, Đăng Đăng sai rồi, Đăng Đăng sẽ đi lăn cầu thang...”
Ý nói đến thủ đoạn mới phát minh gần đây của nguyên chủ — lăn cầu thang, đúng như tên gọi là bắt đứa trẻ tự lăn từ cầu thang xoắn ốc xuống.
Cầu thang xoắn ốc có độ dốc tương đối thoải, không dễ gây ra vấn đề lớn, nguyên chủ không cần động tay cũng có thể khiến đứa trẻ tự ngã ra một thân thương tích ngoài da, ngay cả khi thực sự xảy ra chuyện bị truy cứu trách nhiệm, anh ta cũng có thể nói là đứa trẻ tự trượt chân ngã... Satan cũng phải xăm tên anh ta lên lưng!