Xuyên Thành NPC Trà Xanh Trong Game Công Lược

Chương 5: Gặp sai đối tượng

Chân cô chắc chắn nặng thì gãy xương, nhẹ thì cũng trật khớp.

Âm thanh kính chắn gió vỡ vụn hòa lẫn với cơn đau đầu của Ân Chỉ Thư, khiến cô nhất thời không phân biệt nổi, rốt cuộc bên nào đau hơn.

Giày cao gót quả nhiên là thiên địch của phụ nữ.

Tuy nhiên, trước đây khi làm nhiệm vụ, những cơ giáp không người lái do lũ AI xảo quyệt kia còn gây cho cô nhiều rắc rối hơn thế này, chút thương tích này cô vẫn chịu đựng được.

So với vết thương, vấn đề cần xử lý ngay lúc này chính là bầu không khí im lặng chết chóc, sau sự hỗn loạn và phá hoại vừa rồi.

Bầu không khí này bắt nguồn từ vài họng súng đen ngòm đang chĩa về phía cô trong xe.

Ân Chỉ Thư liếc mắt một cái đã nhận ra kiểu dáng, thầm nghĩ công tác an ninh của vị Hoàng Thái Tử họ Quý này quả thật rất xuất sắc, hơn nữa không biết trò chơi này sao chép nguyên mẫu vũ khí ngoài đời thực như vậy, có trả phí bản quyền cho Bộ phận Nghiên cứu và Phát triển Quốc phòng hay không.

Cô đặt tay lên nắp capo xe hơi méo mó, vừa định chống người dậy thì nghe thấy một giọng nam trầm lạnh lùng vang lên từ trong xe.

"Không cần gϊếŧ, vứt đi."

Giọng nói này...

Ân Chỉ Thư ngẩng phắt đầu lên.

Mặc dù bị đám người áo đen che kín đến không kẽ hở, kính chắn gió bị Ân Chỉ Thư đập vỡ thành mạng nhện cũng che khuất tầm nhìn nốt, nhưng ánh mắt cô vẫn chạm nhau với người nói trong khoảnh khắc ngắn ngủi.

Đôi mắt xanh nhạt như mặt hồ, nhưng không hề yên bình, ánh nhìn sắc bén như lưỡi kiếm, hệt như dáng ngồi thẳng tắp của anh ta. Mái tóc màu xám bạc chấm vai, được chải chuốt gọn gàng, càng làm nổi bật khuôn mặt điển trai, nhưng lạnh lùng, xa cách, giống như những lời nhẹ bẫng mà anh ta vừa thốt ra.

Ân Chỉ Thư: ... Đồng tử chấn động.

Chẳng phải nói là vị Hoàng Thái Tử tóc đỏ sao?!

Đây rõ ràng là tên sát tinh của Liên bang, Lục Thượng tướng Lục Nghiên mà?!

Vào lúc này Ân Chỉ Thư không kịp truy cứu vấn đề của 1001, cô chỉ kinh ngạc trong giây lát rồi nhanh chóng lấy lại bình tĩnh.

Lục Nghiên thì Lục Nghiên, có gì khác biệt so với Quý Phong Tiêu đâu?

Đều chỉ là đối tượng cần phải công lược mà thôi.

Chỉ là, theo gợi ý cốt truyện trước đó của hệ thống, nơi này rõ ràng là lãnh thổ của Đế quốc, vị Thượng tướng Lục Nghiên của Liên bang vốn đối đầu với Đế quốc lại lặng lẽ xuất hiện ở đây thế này...

Ngẫm lại chắc chắn không phải thông qua con đường ngoại giao, khả năng lớn là lén lút thâm nhập.

Vì vậy, anh ta nhất định không muốn bị người khác nhìn thấy đúng không?

Nhưng cô đã nhìn thấy rồi.

Tư duy Ân Chỉ Thư xoay chuyển nhanh chóng, khả năng phân tích tình huống cực kỳ tốt, nhưng kỹ năng bắt chuyện và trà xanh lại không thành thạo lắm, chưa đợi cô kịp sắp xếp lại suy nghĩ, bản năng nghề nghiệp đã lập tức phát huy trước.

Nhìn thấy đồ hỏng là muốn sửa.

Thế nên, tay cô đã tự động thò ra trước khi mệnh lệnh của Lục Nghiên được thực hiện: "Đưa tôi một cái cờ lê có bánh răng loại B208."

Cô gái đang khó khăn chống đỡ người trên nắp capo trông có vẻ yếu ớt mong manh, mái tóc nâu dài xõa tung trên bờ vai trần càng làm tăng thêm cảm giác này. Khuôn mặt cô quá mức tinh xảo, quyến rũ, khiến người ta không thể không nảy sinh những suy đoán khác, về lý do tại sao cô xuất hiện tại đây.

Cũng không có gì lạ, dù biết Lục Thượng tướng là người lạnh lùng, máu lạnh đến mức nào, nhưng những người dùng mọi thủ đoạn để tiếp cận anh ta, để được anh ta liếc nhìn một cái vẫn rất nhiều.

Vấn đề ở chỗ, nơi này không phải Liên bang mà là Đế quốc.

Vậy thì, rốt cuộc cô ta có biết người ngồi trong xe là ai không?

Sự xuất hiện của cô ta ở đây là tình cờ hay là...?

Nhưng dù giả thiết ban đầu là gì, việc dám mở miệng xin cờ lê như thế này... thật sự là lần đầu tiên thấy.

Lại thêm giọng nói của cô gái ấy cũng giống như người, dù dứt khoát, rõ ràng nhưng vẫn quá mong manh.

Khiến người khác khó có thể liên tưởng đến cờ lê.

Vậy nên, cả phó quan Tề đang ngồi ở ghế lái lẫn các thuộc hạ khác đều không kìm được mà ngây người trong chốc lát.

Chỉ một khoảnh khắc ngắn ngủi đó đã đủ để Ân Chỉ Thư, sau khi buột miệng nói ra câu nói, cắn răng chịu đau, từ trên nắp capo xe xoay người đứng dậy, rồi trực tiếp nhấc nắp capo vốn đã bị cô đập lõm xuống lên.

Đã lỡ nói ra rồi, thì cứ làm chút việc của nghề cũ để giảm bớt áp lực tâm lý vậy.

Sắc mặt phó quan Tề lập tức thay đổi.

Cô ta làm cách nào mà có thể dễ dàng mở nắp capo vậy!

Rõ ràng anh ta chưa hề nhấn nút mở bên trong xe!

Với thân thủ như vậy, thêm cách cản trở xe họ đột ngột nhưng hiệu quả, thật khó để không khiến người ta suy nghĩ nhiều.

Phó quan Tề vừa mở cửa xuống xe, đồng thời tay đã đặt lên eo.

Trong lúc anh ta đang cân nhắc xem nên nhanh chóng dùng cùi chỏ đánh ngất cô gái này, hay là nên mạnh tay hơn một chút.

Cô gái đang đặt một tay lên nắp capo bị lật lên, khẽ cử động ngón tay.

Làn da cô trắng muốt, dù trang phục trên người rất sang trọng, nhưng ngón tay lại không hề có bất kỳ đồ trang sức nào, cứ như vậy đặt trên nắp capo đen, không biết vì sao, lại khiến người ta muốn nhìn thêm một lần, rồi lại nhìn thêm lần nữa.

"May quá, động cơ không bị hư hại nặng." Cô thở phào nhẹ nhõm, giọng nói cuối cùng cũng nhẹ nhàng hơn một chút: "Xin lỗi vì đã làm hỏng xe của các anh, kính chắn gió tôi vừa xem qua, có thể dùng keo sửa chữa loại M32-34, trong bộ dụng cụ khẩn cấp trên xe hẳn là có, còn về phần động cơ... cho tôi ba phút."

Cô nói không nhanh, nhưng lại mang theo sự quả quyết và tự tin tuyệt đối, thậm chí còn có vài phần ra lệnh và không cho phép từ chối.

Cô dừng một chút, biểu cảm trên khuôn mặt thoáng thay đổi kỳ lạ, sau đó mới vụng về nói thêm, như đang cố vớt vát điều gì: "... Được không?"

Hai chữ cuối cùng cô nói rất nhẹ, có chút dè dặt, lại mang theo chút gì đó quyến rũ như chiếc móc câu, giống như yêu cầu vừa rồi của cô là một điều gì đó đẹp đẽ, khiến người ta không nỡ từ chối.

1001 thét chói tai nhắc nhở cô đã lệch khỏi hình tượng trà xanh, nếu bị trừ điểm nữa sẽ lập tức tan biến ngay tại chỗ, cuối cùng nó cũng im bặt sau khi cô nghiến răng nghiến lợi nói ra hai chữ này, 1001 mới hài lòng báo cáo.

[Giá trị trà xanh +1]

[Sinh mệnh +6 giờ]