Nhặt Được Nhân Ngư Alpha

Chương 7

Có pheromone của Omega, các triệu chứng của Alpha dần dần thuyên giảm, sau bữa tối đã tốt lên nhiều.

Thấy Alpha đã có thể ngồi dậy, Omega đề nghị: "Ngư Ngư, chúng ta ra biển được không?"

Không tin vào tai mình, Alpha trợn to mắt quay sang nhìn cậu.

"Chúng ta ra biển. Anh là Ngư Ngư mà, trong kỳ phát tình cảm, ngâm mình dưới biển chắc chắn sẽ khỏi nhanh hơn cả uống thuốc hay tiêm thuốc ức chế, đúng không?" Omega cười nhìn Alpha, trong vài giây mắt cậu đã ngấn lệ, "Đi thôi!"

Vậy là một người một nhân ngư cùng nhau chạy ra biển khi trời bắt đầu tối.

Trở về môi trường tự nhiên, Alpha không kìm được mà lao ngay xuống làn nước biển trong xanh, chiếc đuôi cá màu xanh lam dưới ánh trăng trông như đang phát sáng.

Alpha không nói gì, nhưng Omega có thể thấy được sự tự do và vui sướиɠ qua từng động tác của anh.

"Anh đi chơi đi, tôi sẽ chờ ở đây." Omega vẫy tay với anh từ bờ biển.

Alpha quay đầu nhìn cậu một cái rồi lặn sâu vào biển sâu.

Nhìn Alpha bơi ngày càng xa cho đến khi biến mất khỏi tầm mắt, Omega không thể không cảm thán sự kỳ diệu của duyên phận.

Rõ ràng hai người mới quen nhau hơn một tháng, thậm chí gần một tháng Alpha không thèm nói chuyện, như một người câm, vậy mà người như thế lại khiến cậu giờ đây bất an đến vậy.

Nhỡ đâu Alpha cứ thế đi mãi mà không quay lại thì sao?

Khi đề nghị đưa Alpha ra biển, Omega chỉ mong có thể giúp anh bớt khó chịu trong kỳ phát tình, hoàn toàn không nghĩ rằng Alpha giờ đây đã khỏe mạnh, bất cứ lúc nào cũng có thể bỏ lại cậu mà ra đi.

Cho đến khi cậu thấy Alpha bơi lội thoải mái dưới biển, rồi nghĩ về cái bồn tắm nhỏ trong phòng tắm của mình.

Chậc, thật tội nghiệp Ngư Ngư của cậu.

Ngư Ngư của cậu vốn thuộc về đại dương mênh mông và xanh thẳm này!

Nhân ngư và biển.

Vốn dĩ đã là một cặp trời sinh, còn cậu, một con người, thì là gì chứ?

Gió biển thổi tới có chút lạnh, Omega bèn trốn sau tảng đá gần đó, nhìn đăm đăm ra đại dương vô tận.

Ngư Ngư có thật sự sẽ rời bỏ cậu không?

Vừa nãy khi rời đi, Alpha hầu như chẳng chút do dự mà lặn đi ngay, thậm chí còn không nói lời tạm biệt.

Lúc ra khỏi nhà, anh cũng không mang theo đèn cá nhỏ hay vỏ sò... Không đúng, nếu Alpha thật sự muốn trở lại biển cả, thì cá hay vỏ sò ở đâu mà chẳng có, cần gì phải giữ mấy món đồ cậu nhặt nhạnh cho anh làm gì?

Nghĩ đến đó, Omega càng thêm buồn bã.

Dù không mong Alpha phải báo đáp, nhưng cậu cũng không muốn bị bỏ rơi như thế! Thậm chí chẳng có lấy một lời từ biệt.

Ngay cả những người yêu nhau với một mối quan hệ rõ ràng còn có thể quay lưng phản bội cậu, huống chi giữa cậu và Alpha lại là mối quan hệ mơ hồ không thể giải thích?

Alpha đã nói đúng, anh vốn không thuộc về cậu, lấy cái gì để anh dừng chân vì cậu chứ?

15 phút.

Nửa tiếng.

Một tiếng trôi qua, Alpha vẫn chưa quay lại.

Omega chờ đến mức tay chân lạnh toát, cậu hắt hơi liên tục.

"Đợi thêm 30 phút nữa." Nếu Alpha không quay lại, cậu sẽ xem như anh đã rời đi.

Lời tạm biệt của người lớn có lẽ là sự ra đi không một lời từ biệt.

Không nước mắt, cũng không bối rối.

Omega đã xây được mấy lâu đài cát, nhưng vẫn không thấy Ngư Ngư của mình quay về.

Thở dài một hơi, cậu đứng dậy, phủi phủi đôi chân đã tê vì ngồi xổm lâu, rồi từng bước đi về phía biển.

Không thể nói lời tạm biệt trực tiếp, vậy thì cậu sẽ nói lời chào với biển vậy.

Nhắm mắt lại, cậu chắp tay, lặng lẽ nghĩ trong lòng: Hy vọng Ngư Ngư của cậu sau này luôn vui vẻ, khỏe mạnh, mãi mãi không gặp phải người xấu.

Chỉ một câu ngắn ngủi, nhưng cậu đã nghĩ đi nghĩ lại, nhẩm đi nhẩm lại trong đầu. Khi mở mắt ra, trước mặt cậu là một màn sương mờ.

"Sao cậu lại khóc?"

Giọng nói quen thuộc khiến Omega giật mình ngẩng đầu lên.

Chớp mắt để chắc chắn, Alpha đang đứng trước mặt cậu, với hai chân và hai tay bình thường, khuôn mặt lộ vẻ hơi bối rối, dường như không hiểu sao cậu lại cúi đầu rơi nước mắt trước biển.

Omega không biết phải giải thích thế nào, nước mắt lại tuôn rơi nhanh hơn, cuối cùng nghẹn ngào nói: "Anh... anh đi lâu quá rồi...đó."

"Tôi đi tìm cho cậu một viên ngọc trai nhỏ."

Nói rồi, Alpha đặt một viên ngọc trai trong suốt vào lòng bàn tay Omega.

"Hả?" Omega sững sờ, cúi đầu nhìn viên ngọc trai to cỡ đầu ngón tay cái của mình.

Ngọc trai rất nhẹ, nhưng tấm lòng lại rất nặng.

"Đẹp lắm, có thể bán được năm con số." Alpha giơ năm ngón tay lên nói một cách nghiêm túc, khiến Omega bật cười.

Lau đi những giọt nước mắt nơi khóe mắt, Omega nói: "Tôi còn tưởng anh không quay lại nữa."

Alpha vô thức nhíu mày.

"Còn nữa, không mang về cái vỏ sò to nào à?" Omega nhìn qua nhìn lại nhưng không thấy Alpha giấu gì sau lưng.

Alpha nhắc nhở: "Tôi có vỏ sò nhỏ rồi."

"Ôi, anh ngốc quá, hiếm khi được ra biển mà! Tôi không thể lặn xuống biển nhưng anh thì có thể! Lấy cái to to, cái anh thích về chứ!"

Omega tỏ vẻ như dạy một đứa trẻ không biết gì, nhưng Alpha chỉ lắc đầu nói: "Tôi chỉ thích những gì cậu đã nhặt cho tôi."

Không biết Alpha nói thật hay chỉ đang dỗ dành cậu, nhưng trong lòng Omega vẫn cảm thấy vui.

Thấy cậu cười, Alpha cúi đầu hỏi: "Về nhà nhé?"

"Ừ, về nhà." Omega mỉm cười, "Đói không? Trên đường về tôi mua bánh pancake socola cho Ngư Ngư nhé?"

Sau khi ngâm mình trong nước biển và ăn uống no nê, Alpha trở về nhà, không đợi Omega gọi mà thoải mái chui vào chăn mà không chút ngượng ngùng.

Biết rằng Alpha đang thèm khát pheromone của mình, Omega cũng không trêu chọc, lặng lẽ giải phóng một lượng pheromone vừa đủ để dỗ anh vào giấc ngủ: "Ngủ ngon, Ngư Ngư."

Tưởng rằng đêm nay Alpha sẽ ngủ ngon hơn, nhưng nửa đêm Omega lại bị đánh thức bởi sự bất an rõ rệt từ người bên cạnh.

Omega theo phản xạ ngồi dậy kiểm tra Alpha: "Ngư Ngư!"