Trước khi rời khỏi trung tâm thương mại, Omega một lần nữa xác nhận với Alpha: “Thật sự không mua sao?”
“Không mua.” Alpha rạng rỡ hơn sau khi thuyết phục được Omega từ bỏ chiếc giường sofa, bước đi nhẹ nhàng hẳn.
Omega vừa buồn cười vừa tức: “Đêm nay xem ai khóc nhé.”
Alpha theo phản xạ lùi ra xa, sắc mặt lập tức thay đổi.
Không biết Alpha hiểu nhầm câu nói của mình như thế nào, Omega bất lực giải thích: “Ý tôi là, đêm nay anh đừng có hối hận. Rõ ràng anh không thích nằm gần người khác mà cứ nhất quyết chọn ngủ chung giường với tôi, chẳng phải tự chuốc khổ sao?”
Quả nhiên, sau bữa tối và khi đã vệ sinh cá nhân xong, Ngư Ngư của ai đó ôm đèn cá phát sáng nhỏ của mình không chịu nhúc nhích.
“Tôi sẽ ngủ ở đây.” Alpha kiên quyết muốn ngủ trong bồn tắm.
Omega cố gắng thuyết phục: “Ngủ mãi ở đây không phải là giải pháp lâu dài đâu. Nhìn tư thế ngủ của anh xem, không thì sẽ bị tổn thương cột sống, không thì cái đuôi của anh sẽ bị o ép, làm gì phải khổ vậy?”
“Ngủ trên giường mà không có nước, tôi sẽ biến thành cá khô mất.” Alpha không biết từ khi nào đã học được cách nói dối.
Omega vừa bực vừa buồn cười, liền đưa tay định giật lấy chiếc đèn cá nhỏ: “Đừng có nói bừa, rõ ràng sáng nay anh còn bảo sẽ không khó chịu khi ở xa nước quá lâu mà.”
Một người muốn giật, một người lại tránh, và lần nữa, Omega trượt chân, ngã vào bồn tắm.
Khi cố gắng ngồi dậy, dường như môi cậu đã vô tình chạm vào thứ gì đó mềm mại và ấm áp.
Alpha thô lỗ đẩy cậu ra, nhưng lần này không còn siết chặt cổ cậu như muốn gϊếŧ chết cậu nữa, chỉ giận dỗi quay lưng lại, từ chối giao tiếp.
Omega đã nói hết lời, mệt mỏi đến mức đành mặc kệ, nhưng khi rời khỏi phòng tắm, cậu nghe Alpha nói: “Tôi không phải là của cậu, cậu không cần phải đối tốt với tôi.”
Bước chân khựng lại, Omega tự nhiên đáp: “Anh là Ngư Ngư của tôi, sao tôi có thể để anh tự sinh tự diệt được...”
“Cậu đã cứu tôi, nhưng tôi không phải của cậu.” Alpha sửa lại.
Rõ ràng Alpha chỉ đang nói sự thật, nhưng Omega lại cảm thấy tim mình nghẹn ngào khó chịu: Đúng vậy, với tình trạng hiện tại của họ, rốt cuộc họ là gì đây? Cùng sống dưới một mái nhà, ngày ngày đối diện nhau, nhưng không có từ nào đủ chính xác để diễn tả mối quan hệ này.
“Anh nói đúng, là tôi đã quá tự mãn.”
Như bị Alpha đánh thức khỏi cơn mơ, vài ngày sau đó Omega cố gắng kiềm chế sự quan tâm quá mức không nên có dành cho Alpha.
Chỉ là một nhân ngư cậu vô tình nhặt về, cho dù có ân tình thì sao chứ?
Rồi sẽ có một ngày Alpha phải rời đi.
Cậu chỉ là một người vô vị, sớm muộn gì Ngư Ngư của cậu cũng sẽ rời bỏ cậu mà thôi.
Thế là Omega bắt đầu dậy sớm đi làm, tan làm lại cố tình tăng ca đến khuya, hoặc thậm chí đến quán bar gọi một ly rượu mạnh, ngồi một mình cho đến khi đúng giờ để bắt chuyến xe cuối về nhà.
Một người Omega xinh đẹp như cậu luôn là tâm điểm chú ý tại quán bar, huống hồ lần này cậu lại đến một mình, càng thu hút sự quan tâm của những người khác.
Khi Beta đến bắt chuyện, Omega không từ chối, thậm chí còn ngầm đồng ý để anh ta đưa mình về nhà.
Nghe thấy tiếng cửa mở, Alpha chạy ra đón, nhưng phát hiện ra ngoài Omega còn có một người lạ.
Beta, người tưởng rằng đã thành công đưa Omega về để qua đêm, cũng rất bất ngờ: “Anh là Alpha của cậu ấy sao...?”
Alpha không trả lời, nhưng khuôn mặt đen kịt lại như than, vô thức giải phóng ra pheromone tạo áp lực.
Cảm nhận được sự thay đổi trong bầu không khí, Beta rất khôn ngoan mà rút lui: “Thôi, tôi là Beta, pheromone của anh không ảnh hưởng được tôi đâu. Nhưng nếu cậu ấy là Omega của anh, thì đừng để cậu ấy một mình đến quán bar để bị người khác dòm ngó. Có mất cũng đừng trách ai.”
Anh ta chỉ muốn tìm một người để qua đêm, không ngờ lại gây ra rắc rối.
Alpha kéo Omega ra khỏi tay của Beta, chỉ buông một chữ ‘Cút’ rồi đóng sầm cửa lại.
Anh cẩn thận bế Omega đặt lên giường, Omega say đến mức không biết gì, mơ màng lật người, mở mắt: “Ngư Ngư?”
Alpha không trả lời, nhưng chiếc mũi nhỏ của Omega khẽ động đậy: “Mùi muối biển... là pheromone của anh sao? Rất hợp với anh đấy, dù gì anh cũng là nhân ngư xinh đẹp sống ở biển mà...”
Alpha không đáp, ngược lại hỏi: “Sao lại uống say thế này?”
“Không muốn ngủ một mình trên cái giường lớn...” Omega cười rồi bỗng dừng lại, “Đi ngủ đi, tôi không bị say nặng, sáng mai sẽ ổn thôi.”
Sáng hôm sau, khi tỉnh dậy, Omega mở mắt thấy Alpha đang nằm gục bên mép giường, hai tay kê dưới má ngủ, không chút phòng bị, để lộ cổ.
Tuyến thể của nhân ngư không khác gì người thường, tuyến thể của Alpha lớn hơn Omega một chút.
Trước đây không có cơ hội nhìn Alpha gần như vậy, nhưng bây giờ, cậu có thể thấy những vết sẹo chằng chịt ở vùng cổ, nơi đầy tính riêng tư đó.
Một Alpha tuyệt vời như vậy, rốt cuộc đã trải qua điều gì để trở nên lạnh lùng, xa cách đến thế?
Omega xót xa đưa tay ra, nhưng khi còn chưa chạm vào thì đã dừng lại kịp thời: Nếu cậu chạm vào tuyến thể của Alpha, chắc chắn sẽ bị đánh bay.
Nghĩ vậy, cậu đổi ý, từ từ thả ra pheromone ngọt ngào mùi mật ong của mình.
Tối qua cậu không say hẳn, ít nhất vẫn nhớ rằng pheromone của mình và Alpha khá hợp nhau.
Nhưng gần như ngay lập tức khi mùi ngọt thanh của mật ong lan tỏa, Alpha đã nhảy dựng lên, che lấy cổ mình, nhìn cậu đầy cảnh giác.
“Xin lỗi, tôi chỉ nghĩ có thể giúp anh bình tĩnh lại, anh đã không còn trốn trong phòng tắm nữa, tôi chỉ muốn anh có một giấc ngủ ngon.” Omega giải thích, lập tức thu lại pheromone của mình.
Bình tĩnh lại, Alpha hạ tay xuống khỏi cổ, đứng dậy như thường lệ để chuẩn bị bữa sáng cho Omega. Từ khi cơ thể hồi phục, anh không muốn làm kẻ vô dụng nữa, nhận hết việc nhà vào tay mình.
“Hôm qua có làm phiền anh không? Xin lỗi nhé!” Omega chủ động nhắc đến chuyện tối qua.
Cứ nghĩ Alpha sẽ lờ cậu đi, nhưng một lúc sau lại nghe anh hỏi: “Không phải cậu nói chưa xác nhận mối quan hệ thì không lên giường sao?”
“Không định lên.” Cậu chỉ muốn tìm ai đó để trò chuyện, xả stress một chút.
“Cậu ta thì muốn.”
Không biết có phải ảo giác không, nhưng Omega cảm thấy hôm nay Alpha nấu ăn giống như đang xả giận, thái rau mà như đang gϊếŧ lợn vậy.
Suy nghĩ một lúc, Omega buột miệng: “Anh giận à?”
Cũng đúng, đặt mình vào hoàn cảnh của Alpha, nếu bạn cùng phòng dẫn một người lạ về nhà để qua đêm, chắc chắn cậu cũng sẽ thấy không thoải mái.
“Nếu sau này tôi thật sự muốn làm chuyện gì đó, tôi sẽ nhớ đưa người đến khách sạn.” Omega cam đoan, nhưng ngay sau đó nhận thấy sắc mặt của Alpha càng tệ hơn.
Ơ, dạo này cậu càng ngày càng không hiểu nổi Ngư Ngư của mình.
Trước khi cậu kịp mở miệng xin lỗi lần nữa, Alpha đã vội nói: “Không được xin lỗi!”
“Ai bảo anh cứ hễ giận là lại không thèm nói chuyện với tôi!” Omega cũng thấy ấm ức, “Rõ ràng có thể nói chuyện mà lại cứ im như thóc!”
Alpha có chút chột dạ, cúi đầu nói nhỏ: “Không phải lỗi của cậu, là do tôi có vấn đề.”
Ừm, cảm xúc bất ổn do kỳ phát tình sắp đến đúng là một vấn đề lớn.