Người Yêu Bé Nhỏ

Chương 49

- Anh làm gì mà nhìn tui ghê vậy? - Linh đóng cổng, nhíu mày ngó Kha. Hôm nay được nghỉ học thêm nên nó tới sớm hơn mọi ngày. Với lại cũng có chuyện định nói với Kha, mà sao nó thấy khó mở miệng quá.

- Ừm... không có gì... - Kha gãi đầu cười ngượng - Linh nè, hôm nay... mình đi chơi đi.

Linh nghe vậy, mở tròn đôi mắt nâu sẫm:

- Anh sao vậy? Sao tự dưng nổi hứng bất tử vậy hả?

- Thì... ơ... muốn cảm ơn cậu đã giúp tui việc nhà mấy hôm tui thi, với lại... - Kha khó nhọc diễn đạt ý mình. Mặt hắn đỏ ửng -... tui muốn có kỷ niệm với cậu.

- Từ đó giờ kỷ niệm chưa đủ hả?

Linh buông một câu xanh rờn. Nhìn Kha lúng túng đến phát tội. Hôm nay ông già có ăn lộn thứ gì không mà sao kỳ quá. Cái gì mà “muốn có kỷ niệm với cậu” chứ, làm như sắp tận thế không bằng. Nó không định đồng ým tại tự nhiên có linh cảm không tốt lắm. Hình như Kha có chuyện gì đó giấu nó. Nhưng nói là nói vậy thôi chứ nhìn ánh mắt khẩn khoản của Kha nó không từ chối được. Kể ra thì sau cái lần đi coi phim hồi Kha giúp nó làm bài tập đến giờ, nó với Kha không đi chơi riêng với nhau lần nào nữa. Ủa mà sao lại phải đi chơi với nhau ta?

- Ừm, cũng được, đi thì đi! - Nó khẽ mím môi, gật đầu, mặt ửng lên. Kỳ quá, thấy cứ như hẹn hò ấy - Nhưng mà là anh nói anh mời tui đi chơi để cảm ơn tui à nha... Tui không có mang nhiều tiền đâu đó!

- Thì... ừ, tui mới mà! - Kha cười hiền. Linh lườm hắn làm tim hắn đập loạn lên đau cả ngực. Đang định quay vô nhà thay đồ thì hắn xém đứng tim khi thấy bà nội đứng ngay sau lưng mình không biết từ hồi nào.

- Bà... bà nội?! - Linh buột miệng nói lớn nên không để ý mình lỡ lời. Trước giờ nó không bao giờ kêu bà nội Kha là bà nội cả. Kha, dù đang hết hồn nhưng vẫn kịp nhận ra cái sự lỡ lời của nhóc Linh, và hắn không khỏi mỉm một nụ cười sung sướиɠ. Nhóc Linh nhìn thấy nụ cười đó, nó ngượng đỏ cả mặt lên, đẩy vai Kha:

- Muốn đi chơi thì vô thay đồ lẹ lên, sao còn đứng đó?

Kha vừa chạy vô nhà, bà nội xoa đầu nhóc Linh:

- Cảm ơn con. Từ hồi anh nó mất tới giờ mới lại nhìn thấy nó cười như vậy.

- Con có làm gì đâu! - Linh ngượng nghịu, mặt nó càng đỏ hơn khi nhớ lại nụ cười của Kha khi nãy. Chưa bao giờ nó thấy Kha cười tươi như vậy, cũng chưa bao giờ nó nghĩ ông già đó lại có thể dễ thương đến thế.

Không lẽ tại dạo này ở gần Kha nhiều quá nên đầu óc nó bắt đầu có vấn đề rồi?!

-o0o-

Coi phim xong cũng đã mười một giờ hơn nên Kha với Linh quyết định đi ăn trưa luôn. Linh chẳng nói chẳng rằng gì hết, kéo tay Kha đến tiệm bánh mì tươi gần đó. Đến nơi, cậu nhóc lạnh lùng tuyên bố:

- Tui sẽ trả tiền. Anh thích ăn gì cũng được.

- Nhưng tui đã nói là buổi đi chơi hôm nay tui mời... - Kha nhướng mắt không hiểu. Nhiều khi Linh bướng bỉnh một cách đáng ngạc nhiên.

- Nhiều chuyện, tui thích trả tiền, không được hả? - Linh nhìn Kha với ánh mắt băng giá rồi kéo tay hắn vô trong. Đi phía sau cậu, hắn chợt nhận ra cậu thật nhỏ nhắn, thậm chí nói cậu sắp lên lớp chín chắc người ta còn thấy khó tin nữa là. Vậy mà hắn, nhiều lúc đã quên mất điều đó. Hắn chỉ mãi vui vì có cậu cạnh bên mình mà không nghĩ tới tình cảm của mình có thể xáo trộn cuộc sống của cậu thế nào. Hắn có ích kỷ quá không?

Trong lúc chờ đồ ăn được bưng ra, hắn ngồi đọc tờ quảng cáo của bộ phim vừa coi. Linh càu nhàu:

- Phim kinh dị mà sao chẳng thấy sợ gì hết. Dở òm, chán ơi là chán!

- Tui đã nói là coi UP đi mà cậu không chịu - Hắn nhún vai cười khẽ - Mấy cái phim kinh dị toàn ma quỷ với máu me, ghê thấy mồ!

- Anh sợ à? - Linh khịt mũi - Tui thấy cứ tới mấy cảnh cao trào là anh nhắm tịt mắt lại.

- Ai thèm sợ chứ! - Hắn nói cứng, mặt nóng bừng trước kiểu cười châm chọc của cậu nhóc. Từ đầu đã nói là không coi kiểu phim này mà, thiệt mất mặt chết đi được.

- Ờ, anh dám nói không sợ ha! - Linh chồm qua bàn, véo má Kha - Bữa sau tui kiếm phim nào có mấy con giun cho anh coi, thử xem anh có sợ không thì biết!

Linh cố tình nhấn mạnh chữ “giun” và phá ra cười khi thấy Kha tức tối đỏ bừng mặt. Giờ nó đã thấu hiểu cảm giác của chị hai khi chọc ghẹo ai đó. Công nhận là vui thiệt.

- Xin lỗi quý khách! - Người phục vụ đột ngột xuất hiện với khay thức ăn và một nụ cười cực kỳ... bí hiểm. Kha bối rối gạt tay Linh ra, mặt hắn đỏ lên như tôm luộc. Hắn cuối mặt đắm đuối nhìn sợi dây giày như thể hôm nay nó trở nên đặc biệt thu hút. Mãi đến khi người phục vụ để đồ ăn lên bàn rồi đi mất tiêu hắn mới ngẩng đầu lên. Linh nhìn hắn chăm chăm, mắt lấp lánh ánh nhìn trêu chọc. Ông già cứ thế này khác gì kɧıêυ ҡɧí©ɧ nó ghẹo thêm chứ.

Linh ăn xong trước, không biết làm gì nên chống cằm ngó Kha. Không hiểu sao ánh mắt xa xăm của Kha khiến nó thấy bất an. Chắc đâu phải tự nhiên ổng lại nằng nặc đòi đi chơi với nó...

Nó đẩy ly sinh tố đã uống hết qua một bên, khều tay Kha:

- Anh đó, đang giấu tui chuyện gì phải không? - Nó cố tình làm mặt nghiêm. Kha thoáng giật mình rồi mỉm cười hiền lành:

- Có gì đâu mà giấu, Sao cậu hỏi vậy?

- Thì tự nhiên có linh cảm không hay - Linh lấy bình trà để trên bàn rót vào ly nước chỉ còn toàn đá của Kha - Anh ăn lẹ lên, chậm như rùa!

- Ừm, Linh nè... - Kha để muỗng nĩa xuống, nhìn vô mắt nhóc Linh một hồi. Hắn thấy vui vui khi hôm nay ánh nhìn tĩnh lặng đó lại thoáng nét bối rối rất đáng yêu, làm hắn bấn loạn thiệt là khó mở miệng quá - à thôi, không có gì, để sau cũng được. Lát mình vô Sở thú chơi ha.

- Có phải con nít đâu mà vô mấy chỗ đó! - Linh làu bàu - Mà sao dạo này anh hiền vậy? Hồi mới gặp tui thấy anh cũng “người lớn” lắm mà

- Ủa vậy hả? - Hắn vừa gặm miếng bánh mì còn lại vừa ngẫm nghĩ - Chắc tại cậu dữ quá nên...

- Gì? Nói móc tui hả? - Linh lườm hắn. Hắn cười cười:

- Thấy chưa, cậu vừa chứng minh điều tui nói còn gì?

Tức nhưng không cãi được Kha, Linh đành ngồi im. Thiệt tình, vậy mà nó còn tưởng ổng hiền.

Sở thú ngày thường nên khá vắng người. Linh miệng nói không thích nhưng thực sự thì lâu rồi không vô đây nên nó rất hứng thú. Càng ngạc nhiên hơn khi Kha nói hắn chưa từng đến đây.

- Anh là người từ trên núi xuống à? - Linh nhìn Kha bằng ánh mắt không rõ là có ý nghĩa gì. Ông này lâu lâu không giống người.

- Không phải, tại... không thích thôi - Kha lơ đãng nhìn một đám nhóc khoảng lớp 4 lớp 5 gần đó đang hào hứng đút mía cho mấy con voi - Thiệt ra là hồi đó anh hai có hứa khi tui thi tốt nghiệp tiểu học xong sẽ dẫn tui đi Sở thú...

Linh im lặng. Nó biết Kha mãi vẫn chưa thoát được khỏi nỗi đau dai dẳng đó. Nhưng nó không thể làm gì ngoài việc ở cạnh Kha như vầy. Vì Kha vẫn chưa chịu mở lòng với nó. Không biết nó phải làm gì mới có thể thật sự chạm đến Kha đây...

- Cậu nghĩ gì mà ngẩn ngơ vậy? - Kha áp vào má Linh lon nước ngọt lạnh ngắt vừa mua ở máy bán hàng tự động. Giờ tới lượt hắn ngẩn ngơ khi thấy cậu giật mình rồi mỉm một cái cười nhẹ, cầm lấy lon nước.

- Đâu có nghĩ gì đâu, đi coi tiếp đi.

Sở thú coi vậy mà rộng quá chừng, đi mỏi chân chưa thấy hết. Linh thấy Kha vui như một đứa con nít, bất giác nó bật cười. Kha có vẻ đặc biệt khoái mấy con trăn to đùng nằm im lìm một cách lười biếng, mặc kệ đám con nít gõ tay lên l*иg kính liên hồi. Lúc qua đến khu nuôi nai, Linh cười trêu Kha:

- Rắn với trăn không sợ, đi sợ mấy con giun nhỏ xíu. Thiệt không hiểu nổi anh!

- Thì... ờ... cũng như cậu sợ chuột vậy thôi...

Kha nói xong tự mặt tự nhiên đỏ ửng lên, mà mặt Linh cũng không kém. Ưm, thì chỉ vì cái sự sợ chuột của nó mà dẫn tới sự cô hình-như-là-hôn-nhau còn gì. Sao lúc đó nó không nhận ra sẽ có ngày mọi chuyện đi xa tới cỡ này nhỉ.

- Tui không biết nữa, nếu hồi đó không có chuyện đó thì chắc giờ tui sẽ...

Kha lẩm bẩm cái gì mà Linh nghe tiếng được tiếng mất. Nó nhíu mày thắc mắc. Kha gãi đầu, nó đọc thấy trong mắt Kha một nét buồn rượi xen lẫn lo âu. Nó bực quá, đặt cả hai tay lên vai Kha và kéo Kha quay mặt về phía mình.

- Anh nói coi, thật ra là có chuyện gì?

- Tui... không, đâu có... á! - Thấy Linh giơ tay lên, Kha nhắm mắt lại. Hắn tưởng cậu sắp đánh mình. Nhưng chờ một lúc không thấy gì, hắn từ từ mở mắt ra. Nắm đấm của cậu dừng trước mũi hắn chừng vài milimet. Linh nhìn hắn một hồi rồi hạ tay xuống.

Tức chết được, sao nó không nỡ làm ông già đó đau...

Linh quay lưng lại phía Kha, tựa vào thành cây cầu gỗ mà cả hai đang đứng, nhìn xuống một cặp nai đang âu yếm nằm cạnh nhau. Khu nuôi nai và ngựa vằn giờ này vắng lặng một cách đáng ngạc nhiên, thỉnh thoảng mới thấy vài người khách. Trong không gian bình bình lặng lặng đó, tiếng kêu hiếm hoi của mấy chú chim từ những lùm cây um tùm cũng giống như ném hòn sỏi nhỏ xuống mặt hồ ngày lặng gió, chỉ gây ra chút xao động rồi mọi thứ lại quay về trạng thái tĩnh tại ban đầu. Kha lặng im ngó Linh từ phía sau. Cảm giác dõi theo ai đó từ sau lưng quả thật rất chông chênh, không biết lúc nào hình bóng ấy sẽ vụt khỏi tầm mắt mình. Hắn bây giờ cũng đang có cảm giác đó. Có một cái gì trong hắn thật đau đớn bàng hoàng, làm hắn muốn khóc. Hắn bước lại gần Linh và dang tay ra, nhưng lại không dám ôm lấy cậu nhóc. Hơi ấm của cậu thật gần, và hắn yêu hơi ấm ấy. Nhưng biết phải làm sao bây giờ?

Vì nếu ôm cậu rồi, hắn biết mình không có đủ can đảm để buông tay nữa.

Kha buông thõng hai tay và gục đầu lên vai Linh. Nó thoáng giật mình nhưng không nói gì. Tim nó nặng trĩu một nỗi lo lắng mơ hồ. Kha thì thầm bên tai nó một bài hát. Không phải tiếng Việt hay tiếng Anh nên nó nghe không hiểu, nhưng nó biết bài này. Chỉ là không nhớ đã từng nghe ở đâu.

Giọng Kha ấm và buồn lạ lùng. Nó đứng lặng nghe Kha hát, cảm nhận tiếng tim Kha đang đập và hơi thở nhè nhẹ phả vào cổ mình. Tay Kha chạm nhẹ tay nó. Nếu là bình thường thì chắc nó sẽ không ngại ngần nắm lấy, nhưng giờ thì không hiểu sao nó lại thấy khó khăn quá. Giống như có một bức tường được dựng lên, dù Kha vẫn đang ở sát bên nó đây...

- Kha... - Nó lên tiếng khi bài hát vừa kết thúc. Nhưng chỉ kêu được cái tên rồi im vì không biết nói gì tiếp theo. Kha ngẩng đầu khỏi vai nó.

- Ừm... chắc tui với cậu... không nên gặp nhau nữa. - Giọng Kha thật nhẹ và điềm tĩnh khiến Linh giật mình. Nó quay lại, nhưng Kha đã nhanh chóng xoay lưng qua phía nó.

- Nhưng tại sao...

- Không tại sao hết - Kha ngắt lời Linh - Cậu không thích tui, không việc gì phải ở gần tui quá làm chi. Cậu càng tốt với tui thì tui càng khó từ bỏ cậu, bộ cậu muốn làm khó tui hả?

- ...

- Tui khỏe rồi nên mai sẽ về nha. Cậu không cần đến thăm tui nữa. Dạo này ba mẹ tui cũng hay ghé về nhà lắm, cậu tới không tiện...

- Nội anh nói ba mẹ anh đâu có ý kiến gì chuyện tui... ưʍ... gặp anh? - Linh lặng lẽ nhìn Kha. Nó thấy nhói trong lòng. Kha đang từ chối sự hiện diện của nó đó sao? Không muốn để cho nó ở bên cạnh nữa sao?

- Thì tui không muốn làm phiền cậu. Năm sau cậu lớp chín rồi, cậu nên lo học hành đi, đừng phí thời gian với tui làm gì - Kha quay lại và nhìn Linh làm ánh mắt hiền lành thường ngày. Ánh mắt nó làm Linh đau đến ngộp thở - Tui không muốn gây phiền phức cho cậu, chỉ có vậy thôi. Thiệt đó.

- Anh nói nhảm gì vậy? - Linh cau mày khó chịu. Nó ghét cái tính hay lo lắng tùm lum của Kha - Bộ chuyện của tui tự tui không biết lo hả?

- Nếu cậu biết lo thì sao ngày nào cũng đến chỗ tui được?

- Anh không thích gặp tui sao không nói ngay từ đầu? - Linh mím môi tức giận. Nó không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Có cảm giác sắp để tuột khỏi tay một điều gì đó rất quý giá.

- Tui mệt tồi, tui về trước đi. Chắc cậu tự về được hả?

Kha bỏ đi. Linh đứng lặng thinh, nghe trong lòng trắng xóa như thể một cơn bão vừa đi qua và quét sạch mọi cảm xúc ra khỏi cơ thể nó. Tại sao lại như vậy, hôm nay vốn là đang vui vẻ bình thường kia mà? Kha đối xử với nó như thế nghĩa là sao?

Nó không muốn để Kha đi dễ dàng như vậy...

- ANH CÓ CÒN THÍCH TUI KHÔNG? - Linh buột miệng hét lớn. Nó muốm mọi thứ phải rõ ràng, muốn nghe chính miệng Kha khẳng định lại thì nó mới tin được. Và bởi vì, nó cũng có chuyện muốn hỏi Kha mà. Nếu ông già đó còn thích nó.

Kha đã đi đến đầu cầu bên kia. Linh im lặng đợi câu trả lời. Nhưng Kha chỉ dừng lại một giậy, đủ cho một cái nhún vai trước khi đi tiếp. Ánh mắt nâu phía sau ngỡ ngàng, vỡ nát.

- Được rồi. Về cẩn thận. - Linh lẩm bẩm, biết là chỉ có chính mình nghe được. Rồi nó đi về hướng ngược lại. Bước chân nó nặng trịch. Gió bắt đầu xào xạc trên cao. Nó choáng váng, nghe như cái mệt mỏi nhiều ngày trước đang quay trở lại. Mùi bệnh viện vướng vít quanh nó. Nó tưởng mình đang ngửi thấy mùi tóc Kha, như đang cảm thấy giọt nước mắt nóng hổi của Kha rơi trên tay mình. Hơi ấm dễ chịu. Cái cười hiền lành quen thuộc. Dáng vẻ lành lạnh nhưng dễ gần. Và ánh mắt vẫn hay dịu dàng nhìn lén nó...

Hồi mới gặp Kha, nó không ưa Kha chút nào. Bây giờ nó vẫn không ưa. Làm sao để mất đi vết đau trong lòng nó lúc này chứ?

Kha quay lại nhìn, thấy Linh đã đi khuất, hắn vội chống tay vào một cây to gần đó để khỏi đổ sụp xuống. Hắn không nghĩ mình đã làm sai, cũng không có gì để hối hận, nhưng sao lúc này hắn lại đau lòng không tưởng tượng được. Khóe mắt hắn bắt đầu nóng lên, hắn phải ráng kiềm để thứ nước mằn mặn ấm nóng đó không chảy ra. Thật sự là hắn không muốn vậy, không muốn đẩy Linh ra khi cậu vừa bắt đầu quan tâm hắn. Hắn ước gì mình đủ ích kỷ hẹp hòi, có thể bất chấp tất cả để giữ lấy cậu. Nhưng mà không thể được. Nếu cứ tiếp tục, hắn biết sẽ có lúc cậu bị tổn thương.

Hắn không về nhà nội ngay mà đi bộ ra thăm mộ anh hai. Có một bó hoa cát tường còn tươi nguyên, vậy là ba mẹ đã đến đây. Nếu mẹ biết chuyện chắc sẽ hài lòng. Mặc dù hắn không làm chuyện này vì mẹ.

Những ngón tay Kha lạnh ngắt chạm vào cánh hoa mỏng tang. Trong tim hắn dường như có một cái gì vừa vỡ vụn. Tấm ảnh anh hai trên mộ chiếu vào hắn nụ cười thông cảm nhẹ nhàng. Người hắn rũ xuống. Kiệt sức.

- Anh hai... Em đau lắm...

Gió chiều thổi tan những lời thì thầm của Kha. Hắn đưa tay quệt vội giọt nước mắt vừa lăn xuống gò má. Hắn vẫn như hồi nhỏ, không muốn khóc trước mặt anh hai. Mà giờ thì cũng đâu có ai dỗ hắn...