Người Yêu Bé Nhỏ

Chương 42

Linh tắm xong đi lên phòng thì thấy Quyên đang ngồi trên giường mình, mặt vẽ một chữ “gian” to tướng. Nó cảm thấy không được an toàn.

- Chị làm gì trong phòng em vậy? - Nó đi lại phía cái tủ sách và lấy xuống một đống truyện. Mai nó không phải đi học thêm, chắc sẽ vô bệnh viện chơi với Kha cho ổng đỡ buồn.

- Tao suy nghĩ - Quyên trả lời gọn lỏn.

- Suy nghĩ thì về phòng chị ấy, sao lại qua đây?

- Nghĩ về thằng Kha thì phải ngồi trong phòng mày mới có không khí - Mặt Quyên có vẻ nghiêm nên Linh không biết phải phản ứng thế nào, nó lắc đầu rồi mở truyện ra đọc. Đang tới khúc cao trào thì bà chị nó lại xông vào phá đám.

- Linh, tao bảo cái này.

- Gì bà già? - Nó miễn cưỡng để cuốn truyện xuống.

- Từ giờ tao nhất định phải quan tâm thằng Kha nhiều hơn. Cả mày nữa, mày phải làm cho nó hạnh phúc!

- Hả? Sao tự nhiên nói kỳ vậy? - Mặt Linh nóng bừng. Nhưng Quyên không để ý. Giọng nhỏ đều đều.

- Mày biết sao chỉ bị xỉu mà bệnh viện giữ nó lại không cho xuất viện không?

Linh giật mình. Nó chưa từng nghĩ tới chuyện này. Nó chỉ nghĩ là Kha học nhiều quá nên mệt rồi bị ngất xỉu thôi. Thấy Kha không sao, nó yên tâm nên cũng không suy nghĩ thêm. Nhưng hình như, mọi chuyện không đơn giản vậy.

- Hồi sáng tao hỏi nội Kha thì mới biết nó bị suy nhược - Quyên thở dài - Suy nhược cả thể chất và tinh thần. Bác sĩ hỏi ở gia đình có chuyện buồn gì không, ổng nói có thể nó đã buồn chuyện gì đó trong một thời gian dài... Chậc, ổng mà biết thằng Kha đã chịu đựng chuyện gì suốt bảy năm qua thì... Ờ, nói chung ổng kết luận là do học hành căng thẳng, rồi tinh thần bị áp lực gì đó nên nó kiệt sức, phải ở lại bệnh viện mấy ngày để theo dõi thêm.

Quyên nói vậy rồi dừng lại để xem phản ứng của Linh, nhưng gương mặt thằng nhóc chẳng có một biểu cảm đặc biệt nào hết. Chỉ có đôi chân mày thành nhíu lại chứng tỏ nó đang suy nghĩ.

- Có ai báo cho ba mẹ Kha không? Sao họ không vô thăm anh ta? - Nó nhớ tới những thoáng buồn trong đôi mắt đen hiền lành đó. Mà nó hỏi thì Kha cứ bảo là không có gì.

- Ba mẹ nó đang kẹt công việc ở kho hàng rồi, hình như có trục trặc, không dễ gì họ ra khỏi đó đâu. Thằng Kha cũng tỉnh lại rồi còn gì - Quyên tỉnh queo. Nhỏ chẳng lạ gì chuyện này - Mà chắc tối nay họ cũng đến thôi. Dù thế nào cũng là ba mẹ nó mà, không lẽ bỏ mặc nó thiệt.

- Ờ nếu ba mẹ ổng không bỏ mặc thì ổng đâu đến nỗi vậy!

Sau câu phát biểu của Linh, căn phòng im ắng trở lại. Nhỏ Quyên chẳng nói thêm gì nữa, một lúc sau nhỏ đứng dậy trở về phòng mình.

Buồn thật. Vì một lý do nào đó mà đôi khi con người chối bỏ sự tồn tại của nhau...

-o0o-

Lúc Quyên với Linh đến bệnh viện thì thím út của Kha cũng vừa đưa nội Kha đến. Kha vẫn đang ngủ nên không được nhìn thấy một cảnh tượng hiếm thấy: mặt nhóc Linh đỏ ửng lên khi thím út Kha nhìn nó một hơi rồi phán cho một câu: “ Con là người yêu trong truyền thuyết mà nội Kha hay nhắc đó hả?” . Quyên chỉ biết lăn ra cười. Nhỏ cứ sợ thím út Kha biết chuyện sẽ phản đối, ai dè đâu...

- Chị hai! Đừng cười nữa! - Linh nổi cáu. Mặt nó vẫn còn nóng bừng. Nhỏ Quyên không dễ dàng bỏ qua một dịp tốt thế này để trêu chọc thằng em bướng bỉnh.

- Hahaha!!! Người... người yêu trong... truyền thuyết!!! Há há há...!!!

- Không phải mà! - Linh cãi, quay lại thấy Kha đã dậy (với giọng cười của con Quyên mà không dậy thì kể cũng lạ) và đang nhìn mình. Mặt nó lại đỏ lên - Anh... anh dậy rồi hả?

- Mọi người đang nói cái gì mà người yêu trong truyền thuyết vậy? - Kha ngó từ người này qua người kia bằng cặp mắt rõ ràng còn ngái ngủ. Quyên càng được dịp cười thả ga.

- Không có! - Linh lạnh băng. Nó thấy thím út với nội Kha ngó nhau cười cười, cứ như thể dồn nó vô chân tường là một việc gì vui lắm vậy. Còn bà chị nó thì khỏi nói, bả luôn khoái những tình huống như vầy.

Quyên quay sang Kha, thỏ thẻ bằng giọng oanh vàng mà theo hầu hết những người quen biết con nhỏ, mỗi lần được nghe cái giọng đó là da gà da vịt họ lại nổi lên hết ráo.

- Hehe, thím út mày gọi nhóc Linh là người yêu trong truyền thuyết đó. Làm thằng nhóc đỏ mặt tưng bừng luôn, dzui lắm mày!

- Người yêu của ai? - Kha nhướng mắt làm Quyên ngạc nhiên tột độ. Nhưng con nhỏ nhanh chóng tìm ra lý lẽ giải thích cho cái nhướng mắt đó của Kha: thằng này chắc hẳn còn đang buồn ngủ. Nhỏ trả lời với vẻ ngao ngán:

- Mày nghĩ coi nó là người yêu của ai thì được hả?

Cái mặt ngố tàu của Kha trước trò chọc ghẹo của Quyên khiến Linh tức phát khóc lên được. Cảm thấy màn chọc ghẹo này không hề có chiều hướng dừng lại, nó tức quá bỏ ra khỏi phòng. Thấy Kha nhìn theo lo lắng nhưng nó không làm khác được. Nếu nó ở lại đó, sớm muộn gì mặt cũng đỏ lên như tôm luộc cho coi.

Linh đi vẩn vơ trong sân bệnh viện, vừa đi vừa nguyền rủa bà chị gian tà không tiếc lời. Lẽ ra sáng nay nó định vô đây sớm để rủ Kha xuống sân đi dạo lúc trời còn mát, nó nghĩ nằm trong phòng hoài chắc là “ông già” đó thấy chán lắm. Ai dè tự dưng lại bị phá đám. Cái gì mà “người yêu trong truyền thuyết” chứ. Nói cứ như thiệt vậy.

Mặt nó nóng ran lên.

Nếu Kha coi nó là “người yêu” thật, sao anh ta không bao giờ nói với nó mỗi khi cảm thấy đau khổ? Sao anh ta cứ mãi ôm lấy mọi chuyện một mình cho đến khi kiệt sức? Sao cứ cười trước mặt nó làm gì nếu trong lòng muốn khóc? Đối với Kha, thật ra điều gì mới là quan trọng đây?

Nó ngồi xuống một cái ghế đá và gục đầu vào hai cánh tay.

Thật sự, Kha xem nó là gì chứ? Chỉ là em trai của bạn thân thôi sao? Không đáng để Kha chia sẻ những chuyện làm Kha buồn sao?

Hôm qua, lúc trong phòng chỉ có nó và Kha, Kha có nói với nó là không thích bệnh viện. Nó có thể lờ mờ hiểu được lý do, nhưng nó không hỏi thêm gì hết. Nó cứ tưởng Kha sẽ nói ra những điều khó chịu trong lòng, nhưng không, Kha chỉ nói mỗi câu đó rồi im lặng theo đuổi những suy nghĩ riêng của anh ta, làm nó cứ thấy ấm ức không rõ lý do. Hứ, người gì mà giống chị nó, cứ khoái giữ đau khổ một mình thế kia, bảo sao không phát bệnh cho được?

- Anh ta bệnh rồi lấy ai trả công mình giúp việc nhà cho anh ta cả tuần lễ đây trời?!

Nó lầm bầm vẻ hết sức bất mãn. Vốn dĩ là chờ Kha thi xong để anh ta còn trả công nó, vậy mà chưa gì đã lăn ra bệnh mất tiêu rồi.

- Nhóc con, giận gì mà tự dưng chạy xuống đây vậy?

Một bàn tay đặt lên vai Linh làm nó lạnh toát cả người. Ai chứ chị Quyên mà có mặt ở đây là đời nó tàn chắc luôn.

- Giận gì đâu. Sao chị không ở trển với anh ta? - Nó trả lời bằng giọng lạnh tanh. Kinh nghiệm cho thấy tỏ ra bất kỳ thái độ nào trong lúc này cũng đều đồng nghĩa với tự sát cả.

- Y tá vào khám bệnh buổi sáng nên tao bị đuổi ra ngoài - Quyên xị mặt. Linh cố nén cười. Bà chị nó chỉ dễ thương nhất trong những chuyện liên quan tới Kha thôi.

Quyên thô bạo đạp thằng em qua một bên để ngồi xuống ghế. Nhỏ quay qua nhìn Linh bằng cặp mắt cú vọ đầy soi mói:

- Bữa giờ thằng Kha có nói gì với mày không?

- Không có. Có gì đâu mà nói!

- Chẹp, thì tao thấy nó buồn mà không dám hỏi. Tưởng đâu nó thích mày thì phải thổ lộ với mày chứ.

- Xì, thích gì - Linh bực - Thích người ta mà có chuyện gì cũng im im không nói thì ai mà biết được. Có muốn chia sẻ cũng vô phương thôi.

- Há há há!!! Hóa ra là em trai muốn chia sẻ với “người ta” cơ đấy.

Quyên phá ra cười, mắt lấp lánh ánh nhìn như thể một con mèo vừa phát hiện ra một con chuột “ngon ăn” - Tao nói cho mà nghe, mày phải chủ động hỏi thăm thì mới mong nó mở lòng được. Nó thích mày mà, mày hỏi chắc nó sẽ không giấu đâu, hehe!

Linh không hài lòng với cái lý lẽ trớt quớt của bà chị nhưng nó cũng bị những lời đó làm cho phải suy nghĩ. Kha mà chịu nói với nó thì đã tốt rồi.

- Linh, mày nghĩ gì về Kha vậy? - Quyên nhặt một cái bông sứ trắng vừa rơi xuống dưới chân nhỏ, nghiêng đầu ngó thằng em trai đang nhăn nhó chìm trong mớ suy nghĩ của nó. Linh thoáng giật mình:

- Chẳng nghĩ gì cả. Chị hỏi vậy là sao?

- Ờ thì mày biết rõ tao hỏi vậy là sao mà - Quyên cười bí hiểm. Một chút bối rối lướt thật nhanh qua mắt Linh. Nó cắn môi nghĩ ngợi một hồi rồi mới thận trọng trả lời Quyên:

- Em không thể nói chính xác những gì em đang nghĩ, nhưng mà... có lẽ là em muốn nhìn thấy Kha cười thật lòng. Chỉ có vậy thôi.

Linh chỉ nói vậy rồi im. Quyên cũng không muốn hỏi nữa, im lặng nhìn nhóc em với gương mặt hơi ửng lên trong ánh nắng sớm đang chiếu xiên qua những tàn cây, đáng yêu không thể tả.

Chẳng biết đến bao giờ thằng nhóc mới chịu thẳng thắn thừa nhận tình cảm của nó đây...