Người Yêu Bé Nhỏ

Chương 39

Kha ra vườn tưới nước cho xong. Nhớ tới bộ dạng của nhóc Linh trong bộ đồ quá khổ, hắn không thể nào khép cái miệng lại cho được. Nhìn cứ như một trong bảy chú lùn của Bạch Tuyết đã đi lạc vô nhà hắn ấy.

Khi hắn tưới nước xong và quay vào, đống tập sách bừa bộn trên bàn đã được nhóc Linh dọn gọn lại. Cậu đang ngồi ghế salon xem hoạt hình trên cartoon network, nghe Quyên bảo cậu học tiếng Anh rất khá, thấy hắn bước vào liền tắt ti vi và quay ra ngó hắn chăm chăm.

- Rồi, nói đi, hôm nay anh phải làm những gì?

- Ừ thì quét dọn, lau nhà, nấu cơm,... đại khái thế. Cậu hỏi làm chi?

Hắn nhìn Linh lom lom, cố tìm câu trả lời đằng sau ánh mắt trong veo tỉnh bơ của cậu nhóc. Nhưng đành chịu, cậu cứ như cục nước đá, thật khó đoán.

- Anh đi học bài đi, để tui làm cho.

- Hả? - Kha không tin vào tai mình. Không lẽ hắn mệt đến mức thính giác có vấn đề rồi sao - Vậy sao được?

- Có gì mà không được? - Linh đứng lên, vừa loay hoay xắn quần vừa trả lời hắn - Hồi anh thi tốt nghiệp tui giúp được, coi như giờ làm thêm chút nữa, có gì đâu.

- Nhưng...

- Thì cũng chỉ còn hơn tuần nữa là anh thi mà. Thi xong rồi tìm cách nào đó trả ơn tui là được.

Linh cười nhẹ cho Kha đỡ áy náy. Thấy nó cười, Kha hơi đỏ mặt. Nhìn Linh đi xuống nhà sau, hắn mỉm một nụ cười trước khi gom sách vở, khép cửa lại rồi đi lên lầu. Hắn sợ cứ ở dưới này, nhìn thấy Linh hoài chắc không tập trung nổi.

Phòng ba mẹ Kha ở tầng trên cùng. Linh cứ đứng tần ngần trước cánh cửa gỗ khóa chặt, tự hỏi không biết Kha có bao giờ bước vào đó chưa? Đó có phải là thế giới mà Kha luôn khao khát được thuộc về? Nghĩ một hồi thấy mình thật ngớ ngẩn, nó lắc lắc đầu rồi bắt đầu việc lau dọn. Nhà rộng vầy mà có mỗi mình Kha, chắc là buồn lắm.

Tầng dưới có hai phòng, phòng của Kha là phòng thứ hai, còn một căn phòng Linh đoán là của anh hai Kha hồi trước. Cửa phòng không khóa, nó đang nghĩ không biết trong đó có gì cần dọn dẹp không thì giọng Kha đã vang lên sau lưng nó.

- Phòng anh hai tui đó. Mẹ không thích tui vô đó nên cậu cũng đừng vô. Mà không có gì phải lau dọn đâu, sạch sẽ lắm, mẹ tui vẫn lau chùi hằng ngày mà.

Giọng Kha nghèn nghẹt khiến nó quay lại nhìn. Kha đang cầm một miếng khăn giấy chặn ngang mũi. Nó nhíu mày:

- Sao vậy?

- Chảy máu cam - Thấy Kha lảo đảo nó vội chạy tới đỡ - Tui chóng mặt quá, cậu pha giùm tui ly nước chanh với.

Rất muốn mắng Kha một trận vì cái tội không biết giữ gìn sức khỏe. Nhưng rốt cuộc nó chỉ có thể lắc đầu bó tay rồi đi xuống bếp pha nước chanh. Thấy sao mình giống osin chuyên nghiệp ghê.

Kha đã vào phòng và đang ngồi dựa vào chân giường, trên giường là một đống đề cương toán với hàng lô hàng lốc hình vẽ và những dãy số chỉ nhìn là đã muốn bỏ cuộc luôn cho đỡ mệt óc. Nó đưa Kha ly nước chanh.

- Sao anh không biết nghe lời gì hết vậy? - Nó nói kiểu bình thản nhưng trong giọng nói chứa đầy sự trách móc - Hôm qua tui kêu anh đi ngủ sớm, anh làm sao mà hôm nay mặt như gấu mèo thế hả?

- Tại ngủ không được chứ bộ! - Kha uống một ngụm nước chanh. Hơi chua nhưng vậy hắn lại thấy đỡ hơn một chút. Mọi thứ vẫn chếnh choáng trước mắt hắn. Linh ngồi xuống cạnh làm hắn hơi giật mình.

- Hôm nay sinh nhật anh à? Hay là hôm qua? Sao hông nói tui biết? - Ánh mắt nâu sẫm thắc mắc làm hắn lúng túng. Hắn vội quay mặt đi.

- Sinh nhật tui hồi nào đâu. Qua lâu rồi.

- Chứ sao trong tủ lạnh có bánh kem ghi tên anh mà?

Linh hỏi xong, không biết mình lỡ miệng chỗ nào mà tự dưng mắt Kha tối lại. Kha thở dài, để ly nước chanh xuống sàn. Không biết có nên nói với nhóc Linh không đây. Cậu nhóc mà nổi giận thì đáng sợ lắm.

Nhưng hắn không muốn nói dối Linh. Chậc, kệ.

- Cái bánh đó không phải ghi tên tui đâu - Hắn khẽ cười - Tên anh hai đó. Hôm qua là sinh nhật ảnh mà.

- Bánh đó anh mua? - Linh nhướng mắt.

- Tui bận học nên đâu có nhớ. Bánh đó ba mẹ mua. - Thấy Linh nhìn mình lom lom, hắn cười hiền - Tui không sao, cậu làm gì mà nhìn ghê vậy?

- Có thật là anh không sao không? - Linh nhìn sâu vào mắt Kha như muốn tìm kiếm một cái gì đó trong màu đen thẳm dịu dàng. Nhưng chỉ được một lúc là Kha lúng túng quay đi. Linh nhìn tai Kha đỏ dừ lên, lẩn thẩn nghĩ “ Sao anh ta lại dễ ghẹo vậy trời?”

Ngồi với Kha một lúc rồi Linh đi lau nhà tiếp. Nó thấy Kha thật khó hiểu, một kiểu người lạ lùng nhất mà nó từng biết. Hồi đầu mới quen, Kha hiền, người lớn và có chút bất cần. Quen lâu chút lại thấy Kha cô độc, có lúc mềm yếu nhưng cũng mạnh mẽ. Và dường như chẳng giận chẳng trách ai cái gì bao giờ. Lâu lâu nó lại thấy lòng mình xao động trước cái sự bình thường lành lạnh của Kha, và cả nụ cười lặng lẽ mà ấm áp đó nữa. Nó không muốn đến gần Kha quá, nhưng không hiểu sao lại không thể giữ khoảng cách được. Bực mình gì đâu.

Lau nhà xong, nó lên định xem Kha đã đỡ chóng mặt chưa thì thấy Kha đã ngủ mất tiêu từ hồi nào, vẫn cứ ngồi dựa vào thành giường như thế. Chả biết sao nó lại ngồi xuống trước mặt và nhìn Kha. Nó bật cười khúc khích. Nhìn Kha dễ thương quá chừng.

Tự nhiên nó muốn hỏi Kha một chuyện. Vớ lấy cuốn tập để gần đó, nó tìm cây bút chì, ghi mấy chữ vào một trang tập Kha viết dở rồi gấp tập lại để bên cạnh Kha. Hơi đỏ mặt, nó đứng lên ra khỏi phòng. Nó còn phải nấu cơm nữa.

Kha thức dậy, cổ hắn tê rần. Hắn dụi mắt nhìn đồng hồ. Gần một giờ chiều. Trời ạ, hắn đã ngủ lâu vậy rồi sao. Đói quá, mà sao nhà im ắng ghê, nhóc Linh đâu rồi nhỉ.

Hắn dọn mấy cuốn tập bày bừa trên sàn để xuống nhà. Một cuốn tập cộm lên. Hắn mở ra:

“Anh thích tui nhiều như thế nào?”

Trong mấy giây, hắn gần như hóa đá. Rồi hắn bối rối mỉm cười.

Hắn xuống lầu, đi vô bếp. Mùi canh bí đỏ thơm phức, hắn nghe được cả vị béo của nước cốt dừa trong canh. Thầm cảm ơn sự siêng năng của nhóc Linh. Cậu nhóc ngủ gục trước mâm cơm, giống y một con mèo.

Hắn cúi xuống, đặt một nụ hôn nhẹ lên mái tóc mềm thoảng mùi dầu gội cay cay dễ chịu mà trong lòng lo sợ không biết cậu có theo phản xạ cho mình ăn đấm không. Cảm thấy mình có hơi tội lỗi thiệt, bình thường hắn đều cố gắng giữ khoảng cách nhất định vì không muốn Linh bị lôi kéo quá nhiều chỉ bởi tình cảm của riêng mình. Nhưng con Quyên thì toàn phá hoại nỗ lực của hắn thôi, với cái lý lẽ trớt quớt của con nhỏ “ Tao thấy nó cũng có ý dzới mày mà, hehe!”.

Môi hắn vừa rời tóc cậu được hai giây thì cậu tỉnh dậy, đôi mắt ngái ngủ nhìn hắn làm hắn vội lùi ra xa và nóng bừng mặt.

- Anh dậy rồi hả? Ăn cơm nè. Mà thấy tui ngủ quên sao không kêu tui dậy?

- À... - Hắn lúng túng kéo ghế ngồi xuống, lấy chén bới cơm. Xin lỗi nghen, làm việc nhà chắc mệt lắm ^^!

- Lỗi phải gì, ăn đi - Linh gắt (ngượng mà ^^!). Nhưng mắt nó lại rất hiền.

Rửa chén xong, Linh đòi về nhưng thấy trời nắng gắt quá nên Kha không cho, nó đành phải ở lại. Thật ra giờ này mà phải bước ra đường nó cũng oải lắm. Kha đã lên phòng, chắc là lại học tiếp. Nó không muốn làm phiền nhưng loanh quanh dưới nhà một mình chán, nó lên phòng kiếm Kha định mượn sách đọc cho đỡ buồn. Kha đang nằm dài dưới sàn nhà, tai đeo phone nghe nhạc từ cái máy MP3, vội ngồi dậy khi thấy nó đẩy cửa bước vào. Nó ngồi xuống cạnh, ngó Kha:

- Tưởng anh học bài chứ?

- Trưa nóng vầy học sao vô. À nè - Mặt Kha chợt nóng lên như hơ lửa - Câu hỏi của cậu ghi trong cuốn tập...

- À... - Linh hơi bối rối. Nó chưa chuẩn bị tâm lý cho lúc Kha trả lời.

- Cậu hỏi chi vậy?

- Tò mò! - Linh nhún vai.

- Vậy tui trả lời thiệt cậu không được oánh tui đó!

- Ừm - Linh cân nhắc rồi gật đầu. Mặt Kha đỏ ửng làm nó muốn chọc ghẹo ghê gớm, nhưng nó ráng kềm chế. Phải nghe câu trả lời cái đã.

- Thật ra tui không định nói với cậu - Kha vò vò mái tóc rối làm cho nó càng giống cái ổ quạ hơn - Nhưng mà nếu không gặp một ngày thì... cũng thấy nhớ. Và nếu cậu thích người khác thì chắc là tui sẽ rất buồn.

- Xì, nói chuyện y như phim Hàn Quốc - Linh không biết mặt nó cũng đỏ không thua gì Kha. Kiểu trả lời thật thà của Kha làm nó vừa ngượng vừa tức cười không chịu được. Nó mím mím môi, rồi cuối cùng đành phải phì cười - Được rồi, tui biết rồi.

Kha ngẩn ngơ trước nụ cười của Linh. Hắn có cảm giác một vì sao từ đâu vừa sa xuống và đang tỏa sáng nhẹ nhàng trước mặt mình. Tự nhiên thấy hạnh phúc quá.

Bất giác, Linh đưa tay... véo má Kha làm hắn la oai oái. Gò má Kha nóng bừng, nhưng Linh vẫn tỉnh bơ:

- Mềm mềm, giống bánh bao!

- Nè nè - Kha nhích ra xa và quạu quọ ngó Linh. Bộ mặt cậu nhóc điềm nhiên như không có gì làm hắn tức chết - Tui hơn cậu bốn tuổi đó nha. Tôn trọng người lớn với chứ!

- Người lớn gì anh, chỉ được cái ngốc và cố chấp - Linh khịt mũi - Tui sẽ phụ anh việc nhà cho đến hết tuần này. Thi xong phải lo trả ơn tui đó.

Nó không thèm nghe Kha trả lời, đứng dậy bỏ ra khỏi phòng và khép cửa lại. Và nó lại cười một mình.

-o0o-