Người Yêu Bé Nhỏ

Chương 17

Lúc nhỏ Quyên về tới, Kha đang nằm ngủ trên ghế salon, đầu gối lên chân nhóc Linh. Bé Khánh là người ra mở cổng cho nhỏ. Cô bé kéo chị mình xuống, thì thầm:

- Anh ba với anh Kha giống như ba với mẹ mỗi khi mẹ bị nhức đầu vậy đó chị hai!

Nhỏ Quyên nhìn cảnh tượng đó, cố giấu nụ cười vì không muốn chọc giận thằng Linh. Thằng nhóc vẫn đang chăm chú đọc sách nên không chú ý mấy đến vẻ mặt bà chị hai gian xảo hết chỗ chê.

Quyên đi tắm rồi trở ra phòng khách. Linh đang nắm tay Kha, thấy Quyên nó bỏ tay Kha xuống, phân bua:

- Chị... chị không được suy diễn. Em... em chỉ thắc mắc tại sao anh ta lúc nào cũng đeo cái băng tay màu xanh này thôi.

- ... - Quyên nhìn Linh một hồi rồi nói - Vậy à? Tìm ra lý do chưa?

- Rồi. - Ánh mắt Linh chợt dịu lại - Anh ta hẳn đã làm thế rất nhiều lần, có lẽ trước cả khi quen chị.

- Nó kể cho mày nghe chuyện của nó chưa?

Linh khẽ gật đầu. Quyên đến gần bên, vuốt tóc Kha rồi cũng như Linh lúc nãy, nắm lấy tay Kha. Mắt nhỏ ngấn nước. Lần đầu tiên nhỏ khóc trước mặt em mình:

- Tao ước gì tao có thể chia sẻ được một phần những gì mà thằng Kha phải chịu. Nhưng tao mãi mãi chỉ có thể là bạn thân, mãi mãi chỉ biết nhìn nó đau mà không làm được gì. - Nhỏ nhìn Linh - Nó chịu nói chuyện đó với mày, chứng tỏ mày cũng có một ý nghĩa nào đó với nó. Hy vọng mày có thể giúp những tổn thương của nó bớt đi.

- Em làm gì mà có cái quyền năng ấy! - Linh khịt mũi - Không biết anh ta nghĩ gì mà nói chuyện đó với em. Nhưng em chỉ là em trai của bạn thân, cho dù em rất muốn giúp cũng chả biết làm sao... Chị... chị làm gì vậy?

Mặt nhóc Linh nóng bừng. Bà chị hai cầm tay nó đặt lên ngực trái Kha. Nó có thể cảm nhận được nhịp tim Kha đang đập. Quyên mỉm cười:

- Mày cứ từ từ suy nghĩ!

~~~~~~~~

Khi Kha thức dậy, thứ đầu tiên hắn nhìn thấy là nhóc Linh. Cậu nhóc đang ngả đầu vào ghế mà ngủ gà ngủ gật. Đỏ bừng mặt nhận ra mình vẫn đang gối đầu lên chân cậu nhóc, hắn vội ngồi dậy.

Nhóc Linh khi ngủ trông dễ thương quá chừng - hắn thầm nghĩ. Đương nhiên chỉ là thầm nghĩ thôi, hắn thừa biết nói ra câu này thì hắn chỉ có nước mềm xương với cậu nhóc. Hắn đưa tay chạm nhẹ vào má cậu. Mềm.

- Hơ.... ~~~ Anh dậy rồi à? - Hắn rụt tay lại thật nhanh, mặt biến thành một trái gấc. Nhóc Linh cựa mình, dụi mắt, rồi khẽ nhăn mặt - Tê chân quá.

Hắn mỉm cười. Cậu nhóc trông như một con mèo đang làm nũng, khiến hắn ráng lắm để kiềm chế ý muốn ôm lấy cậu. Nhưng nụ cười của hắn tắt ngấm khi nhìn tới cái đồng hồ treo tường ở phía đối diện. Mười một giờ rồi.

- Trời ơi! Sao cậu hông kêu tui dậy? - Hắn hoảng - Giờ tui làm sao về nhà được?

- Tại thấy anh ngủ ngon quá mà - Linh khịt mũi. Nhỏ Quyên trên lầu bước xuống, tỉnh bơ nói:

- Mày ngủ lại đây một đêm đi.

- Hả? Nhưng...

- Chứ giờ mày làm sao về nhà được? - Hắn không để ý thấy nhỏ vừa nở một nụ cười gian tà - Mày ra đường thể nào cũng bị ông kẹ bắt cho coi!

Hắn nhìn nhỏ Quyên rồi nhìn nhóc Linh, mặt thoáng vẻ lưỡng lự. Thật ra thì hắn không muốn về nhà, nhưng dù vậy, ở lại đây là điều hắn chưa từng nghĩ tới. Nhỏ Quyên, cho dù trong mắt hắn nhỏ không phải con gái thì nhỏ vẫn cứ là một đứa con gái. Một đứa con trai ngủ lại nhà một đứa con gái trong khi cả bố mẹ đứa con gái đó đều không có nhà, chuyện này mà để người khác biết thì hắn với nhỏ Quyên cầm chắc vé đi tham quan âm phủ luôn. Như hiểu được những gì hắn đang nghĩ, nhỏ Quyên mỉm cười trấn an:

- Mày không phải lo, mày ngủ ở đây còn tao qua nhà bà dì ngủ. Nhà dì tao cách đây có mấy căn hà.

- Mai ba mẹ hỏi thì sao? - Nhóc Linh xen ngang. Quyên nháy mắt tự tin:

- Mày coi thường chị mày quá đấy! - Quay qua Kha, mặt nhỏ hơn hớn - Mày ngủ ở phòng thằng Linh nha. Phòng tao bừa bộn lắm, hơn nữa tao là một cô gái, hehe!!!

Hắn suýt lăn đùng ra xỉu khi nghe nhỏ nhận mình là một cô gái. Nhóc Linh hơi nhăn mặt, nhưng không phản đối mà chỉ quay lưng đi thẳng lên lầu. Nhỏ Quyên nhìn theo, cười đầy ngụ ý.

Trong nhà tắm để sẵn một cái bàn chải mới cho hắn. Đánh răng súc miệng xong, hắn lên phòng nhóc Linh. Cậu nhóc đang lúi húi dọn dẹp đống truyện tranh bày bừa khắp giường. Hắn ngồi xuống cái ghế kế bên bàn học và chăm chú nhìn cậu.

- Mặt tui dính cái gì à? - Linh lên tiếng khi thấy mắt Kha cứ dán chặt vào mặt mình. Giật mình ngó lơ đi chỗ khác, Kha ấp úng:

- Đâu... đâu có!

Linh không thèm hỏi nữa. Dọn dẹp xong, nó mở tủ lấy thêm một cái gối cho Kha. Quăng cái gối lên giường, nó lặng lẽ quan sát Kha. Nhìn hắn không được thoải mái lắm, hai bàn tay cứ xoắn chặt vào nhau. Nó nằm lăn ra giường, ngước mắt ngó Kha. Đôi mắt nâu sẫm lơ đãng kia không biết chứa đựng những gì nhỉ.

- Nếu hôm nay anh về nhà thì sao? - Nó phá tan bầu không khí yên lặng. Kha bối rối:

- A... thì... cũng không có gì đặc biệt...

- Ba mẹ anh thì sao? - Nó nhíu mày. Sau những gì Kha đã kể, nó thấy khó mà hình dung ra ba mẹ Kha đối xử với Kha như thế nào vào ngày hôm nay.

- Ba mẹ tui không ở nhà vào ngày này. - Kha thở nhẹ - Bên nội làm đám giỗ cho anh hai, ba mẹ tui ở bên đó đến sáng hôm sau thì đến công ty, chiều tối mới trở về nhà.

- ...

- Tui chỉ là không thích ở nhà một mình vào ngày này nên không muốn về nhà thôi.

- Vậy sáng nay là anh về nhà nội anh hả?

- À không... - Linh không hiểu sao mà Kha nghe câu hỏi này lại càng trở nên bối rối hơn. Nhưng cuối cùng thì Kha cũng trả lời nó - Tôi không về nhà nội vào ngày giỗ anh hai bao giờ. Tui chỉ đi thăm mộ anh hai thôi.

- Hả? Sao kỳ vậy? - Linh ngạc nhiên. Kha chiếu vào nó một tia nhìn buồn bã:

- Tui không muốn gặp ba mẹ họ hàng vào ngày này. Ánh mắt họ nhìn tui khiến tui chịu không nổi.

Kha cúi đầu. Linh có thể thấy hai tay Kha run lên. Nó nghĩ mình đã hỏi quá nhiều. Tự nhiên khơi lại chuyện buồn của Kha, nó tệ thiệt. Nhưng cũng chỉ vì nó muốn hiểu Kha hơn.

- Thôi, đi ngủ! - Nó nói cộc lốc, ngồi dậy lấy cái mùng đưa cho Kha - Anh cao hơn, giăng mùng đi!

Trong khi Kha mắc mùng, nó đi xuống nhà kiểm tra cửa nẻo, tắt hết đèn. Khi nó trở lên thì Kha đang đứng cạnh giường với một bộ dạng lúng túng kỳ cục.

- Anh đang làm cái gì vậy? Sao còn không đi ngủ?

- A... tui đợi cậu để hỏi cậu nằm phía trong hay phía ngoài? - Mặt Kha ửng đỏ. Nó chợt thấy Kha thiệt là..., nói sao nhỉ, dễ thương. Bản thân nó hiểu rất rõ từ dễ thương không phải được tạo ra để dùng cho một đứa con trai, nhưng nhìn Kha lúc này nó chỉ nghĩ ra được mỗi từ đó.

- Ừm... - Nó ngẫm nghĩ rồi trả lời Kha - tui nằm phía trong.

Kha chui vô mùng trước. Nó tắt đèn, bật đèn bàn học lên. Nó có thể đọc được sự ngạc nhiên trong mắt Kha.

- Cậu học bài hả? Mai là chủ nhật mà?

- Chị hai nói anh không thích bóng tối nên tui để đèn bàn cho đó, ý kiến gì?

Kha nhìn nó ngỡ ngàng, rồi mỉm cười biết ơn làm nó thấy vui vui.

Nhưng mà, như một định mệnh, hoặc giả là trò trêu chọc của mấy ông nhà đèn mà nó vừa đặt lưng xuống giường thì PHỤP! - cúp điện. Bên cạnh nó, Kha ngồi bật dậy như một cái lò xo.

- Cúp điện rồi. - Giọng Kha căng thẳng làm nó suýt phì cười. Nó không nghĩ Kha sợ bóng tối đến vậy - Bé Khánh không sao chứ?

- Không sao đâu, con bé đó đã ngủ thì dù trời có sập nó cũng không dậy - Linh khịt mũi - Tui mới phải hỏi là anh có sao không đó.

- Ưʍ... không sao! - Kha cố tỏ ra cứng cỏi.

- Thật không? - Nó nghi ngờ.

- Ờ thì... thật! - Vẫn nói cứng.

- Thật là không sợ?

- Ơ... cũng... có chút chút! - Kha thú nhận. Linh hơi mỉm cười. Tuy không nhìn thấy nhưng nó đoán vẻ mặt lúc này của Kha chắc là buồn cười lắm.

- Ngốc! - Nó kéo Kha nằm xuống - Ngủ một mình thì anh sợ, chứ có tui ở đây thì anh còn sợ cái gì?

- Thì... tại xung quanh tối om không thấy được gì hết, tui không thích! - Kha chống chế, mặt đỏ bừng. Cũng may Linh không thấy được - Với lại, tui... nói chung là sợ...

Kha ngắc ngứ vì không biết dùng từ ngữ nào để diễn tả ý mình. Linh vẫn im lặng chờ đợi, cho đến khi Kha sắp xếp xong mớ chữ nghĩa trong đầu, lên tiếng:

- Hồi nhỏ, mỗi tối trước khi đi ngủ ba mẹ đều ghé qua phòng hai anh em để xem giăng mùng có đàng hoàng không, đã đóng cửa sổ chưa rồi mới tắt đèn và ra khỏi phòng. Từ sau khi anh hai..., ba mẹ không còn đến phòng tui nữa, ba mẹ cũng ít về nhà hơn, nên tui bắt đầu sợ ở một mình trong bóng tối. Tui sợ bóng tối sẽ nuốt tui luôn, và ba mẹ sẽ không tìm ra tui, rồi...

- Vớ vẩn! - Linh cáu kỉnh cắt ngang - Anh đọc sách nhiều quá nên đầu óc có vấn đề rồi hả?

- Ưʍ... - Kha ấp úng. Chợt hắn giật thót người khi một bàn tay quơ tìm tay hắn rồi nắm lấy. Tiếng nhóc Linh nạt khẽ:

- Ngủ đi!

Lần đầu tiên sau rất nhiều năm, Kha có thể yên tâm nhắm mắt ngủ trong bóng tối.

Ánh đèn sáng bất chợt cùng với cảm giác có cái gì đó cựa quậy làm Linh tỉnh giấc. Có điện lại rồi. Cái quạt trần xoay tít xua đi cái oi bức từ đầu hôm. Linh quay qua nhìn Kha, hơi hoảng khi thấy mắt Kha nhắm nghiền, trán đẫm mồ hôi. Hình như Kha nằm mơ thấy một điều gì đó. Đang không biết làm gì, nó nghe Kha nói mớ:

- Anh hai... anh hai... cho em đi với!

Một giọt nước mắt ứa ra, lăn vội trên gương mặt Kha. Linh vgvề đưa tay mình lau đi, lầm bầm:

- Đồ ngốc siêu hạng! Ai cho mà anh đòi đi chứ!

- Ưʍ... - Kha mở mắt làm Linh hết hồn. Ngượng chín cả người khi tay nó còn trên mặt Kha. Nó vội rụt tay lại, mặt đỏ tưng bừng:

- Đừng... đừng có nghĩ lung tung! - Thấy Kha nhìn mình chăm chăm, nó phân bua - Tại... tại tui thấy anh khóc nên lau nước mắt cho anh thôi, chứ... không có ý gì đâu á!

- Tui khóc á? - Kha ngồi dậy, dụi dụi mắt.

- Anh mơ thấy anh hai anh hả? - Linh e dè. Nó sợ mình sẽ lại chạm đến nỗi đau của Kha.

- ... - Kha gật đầu, đôi mắt vẫn còn loáng nước bối rối nhìn lại nó - Tui ôm cậu một chút được không?

Linh mở tròn mắt nhìn Kha, tỉnh ngù hẳn:

- Anh... anh nói gì?

- Xin lỗi! - Kha đỏ chín mặt ấp úng - Tui nói chuyện vô duyên quá. Tại... tự nhiên thấy buồn và... rất đau...

Một thoáng im lặng trôi qua. Sau cùng Linh xích lại ngồi sát bên Kha, mắt ngó bâng quơ, lạnh lùng nói:

- Tui ghét nhất là bị ôm - Mặt nó hơi ửng lên, nó thấy hình như mình đang làm một chuyện kỳ cục. Thở dài, nó nói tiếp - Nhưng mà hôm nay cho anh một ngoại lệ đó.

- Cám ơn cậu! - Kha cười, nụ cười buồn nhất mà Linh từng thấy, và trước khi nó kịp nhận thức được điều gì thì Kha đã ôm chặt lấy nó. Hơi thở nhè nhẹ nóng hổi phả vào tai, vào cổ làm cả người nó nóng bừng lên, và tim nó bắt đầu nhảy một điệu tango sôi động. Nó thấy bực bội với chính mình. Nó bị cái gì thế này?

Và nó cũng thấy thương Kha nữa. Kha đang run rẩy, nó cảm nhận được một cái gì đó đau khổ nén chặt đang đè nặng lên Kha. Giá mà nó chia sẻ được...

- Anh khóc à? - Nó vỗ nhẹ lên vai Kha.

- Không. Chỉ thấy mệt mỏi thôi.

- ...

- Cậu ấm quá. - Tự dưng Kha nói một câu trớt quớt. Nó gắt khẽ:

- Nhảm quá!

- Thiệt mà. Rất ấm và dễ chịu. - Giọng Kha đều đều. Nó không nỡ kêu Kha buông mình ra.

- Anh ba... Í!

Cả nó và Kha giật mình quay ra cửa. Bé Khánh đang bụm miệng nhìn cả hai, đôi mắt mở lớn hết cỡ.

Trời ơi là trời!