Người Yêu Bé Nhỏ

Chương 13

“ Biết ngay là bệnh rồi mà! Ai biểu ngốc, trời mưa vậy đến làm gì... Hừ, chết tiệt, sao mình lại cảm thấy mình mắc nợ anh ta nữa rồi!” - Những ý nghĩ này liên tục quấy rầy nhóc Linh từ lúc nó vội vã chạy ra khỏi lớp sau giờ kiểm tra tới lúc nó đứng muốn rụng giò trên một chuyến xe buýt nhồi nhét gấp đôi số hành khách quy định, rồi đến khi nó đã đứng ngay trước cửa nhà ông già khó ưa mà mớ suy nghĩ lộn xộn đó vẫn chưa chịu buông tha cho nó. Bực thiệt tình, mà bực nhất là nó không hiểu tại sao mình lại có vẻ như là đang - lo - lắng - cho - anh - ta thế này.

Sau một hồi bấm chuông cật lực, nó mới thấy cánh cửa hé ra cùng với tiếng làu bàu:

- Quyên, chẳng phải sáng nay tao có đưa chìa khóa cổng và chìa khóa cửa cho mày ròi sao?

- Ông già! - Nó cáu kỉnh nói lớn - Tui đây nè, bà chị tui còn học trên trường chứ làm gì có đây!

Kha nhìn nhóc Linh với ánh mắt của một người vừa nhìn thấy ma. Mắt hắn mở lớn hết cỡ. Hắn ngạc nhiên đến mức tự hỏi không lẽ cơn sốt đã làm hắn bị quáng gà và đầu óc không tỉnh táo? Sau khi dụi mắt mấy lần, hắn hỏi nhóc Linh bằng cái giọng chứa đầy nghi ngờ:

- Cậu ăn trúng thứ gì à... khụ khụ!!! - Chưa nói hết câu mà hắn đã ho một tràng. Một thoáng lo lắng lướt qua gương mặt nhóc Linh, nhưng cậu nhóc nhanh chóng lấy lại vẻ tỉnh bơ để... càu nhàu hắn:

- Không biết giữ sức khỏe gì hết. Làm gì mà để tui chờ lâu quá vậy? Tưởng anh bệnh đi không nổi luôn chứ.

- Tui tưởng là nhỏ Quyên nên... Mà cơn bão nào đưa cậu đến đây vậy? Cậu không đi học sao? - Kha nhìn nhóc Linh một hồi rồi cười nham nhở - Hay là làm bài kiểm tra không được nên... khụ... giờ đến đây bắt đền tui?

- Làm kiểm tra xong tui được về. Coi thường tui hả? - Nhóc Linh nổi cáu, nhưng nhìn mặt Kha tái xanh là nó chẳng thể nào giận cho được. Đẩy vai Kha vào trong, nó buông tiếng thở dài - Vô nhà nghỉ ngơi giùm cái đi.

Bước vào nhà, nó nhìn quanh và chợt phát hiện một điều là mà mấy lần trước nó không để ý: tấm ảnh gia đình treo ở phòng khách không có Kha. Ngoài hai người mà nó chắc là ba và mẹ Kha, có một cậu con trai cỡ tuổi nó, nhìn cũng khá giống Kha, nhất là đôi mắt. Ai vậy nhỉ? Em trai à? Sao nó chưa bao giờ gặp, cũng chưa bao giờ nghe Kha nhắc tới?

- Cậu nhìn gì mà kỹ thế? - Kha mỉm cười hỏi khi thấy nó cứ nhìn tấm hình chăm chăm.

- Sao tui không thấy anh trong hình? Còn cậu ta là ai? - Nó thắc mắc. Kha cười nhẹ:

- Tui không thích chụp hình.

- Sao kỳ vậy? Hình cả nhà mà cũng không chụp hả?

- ...

Mắt Kha lộ vẻ bối rồi. Nó biết mình đã hỏi khó đồ - khó - ưa nên thôi không hỏi thêm nữa, chỉ im lặng xách cặp theo Kha lên phòng.

Phòng Kha khá rộng nhưng không được ngăn nắp cho lắm. Sách vở bày bừa khắp nơi, kể cả trên giường và trên sàn nhà. Toàn những cuốn sách dày cộm vừa nhìn đã phát ngán. Cả căn phòng mang một màu xám buồn tẻ và lạnh lẽo, thứ duy nhất có vẻ tươi tắn một tí là tấm rèm cửa màu xanh lá nhạt. Nó hơi ngạc nhiên. Sở thích màu sắc của ông già này thật quái lạ.

Kha lảo đảo ngồi phịch xuống giường. Hắn thấy chóng mặt kinh khủng. Không ngờ trận mưa hôm qua lại làm hắn bệnh được. Bình thường hắn cũng hay dầm mưa nhưng có bệnh bao giờ đâu. Có lẽ vì gần cả tuần nay hắn ngủ không được nên sức khỏe mới yếu thế.

Hắn nhìn nhóc Linh, lúc này đang thu dọn mấy cuốn sách hắn bày bừa trên giường. Thiệt tình cậu nhóc đến hắn vui lắm, vì thấy mình đang được quan tâm. Sao cậu biết hắn bệnh mà đến nhỉ? - hắn thầm nghĩ và cười một mình. Chắc lại do bà la sát Quyên rồi.

- Hơ? - Hắn bất ngờ khi tay nhóc Linh đặt lên trán mình. Mặt hắn phút chốc nóng bừng lên, tim đập dồn dập như thể không muốn gì hơn là văng quách ra ngoài cho rồi. Đôi chân mày thanh mảnh của nhóc Linh khẽ nhíu lại:

- Anh sốt hơi cao đó.

- Ưʍ...

- Uống thuốc chưa?

- ... Chưa - Hắn ấp úng thú nhận. Hắn ghét thuốc nhất trên đời, cho nên mặc dù thuốc có sẵn trong hộp y tế nhưng giờ này hắn vẫn hoàn toàn chưa đυ.ng đến.

- Bó tay anh luôn! - Nhóc Linh chỉ biết than trời - Thuốc để đâu tui đi lấy.

Hắn chỉ tay về phía kệ sách, nơi để cái hộp y tế. Nhóc Linh lục tìm thuốc, còn hắn thì ngả đầu xuống gối, kéo chăn lên tận cằm. Hắn thấy buồn ngủ.

- Ê, hay tui cạo gió cho anh nha?

- HẢ? - Câu nói của cậu nhóc có tác dụng tương đương thuốc nổ TNT, khiến hắn vừa nghe thấy đã bật dậy hệt một cái lò xo.

- Gì mà phản ứng ghê vậy? Tại tui thấy trong đây có cái thẻ bài để cạo gió nè.

Mặt hắn méo xệch nhìn cái thẻ bài hình oval trên tay nhóc Linh. Trời ạ nó ở trong hộp y tế mà sao hắn không biết nhỉ?

- Thôi, không cần đâu! - Hắn cười gượng đầy khổ sơ, không biết rằng cái mặt hắn đang chứng tỏ hùng hồn rằng “Đâu, cần lắm chứ!”.

Nhóc Linh nhướng mắt:

- Cạo gió sẽ mau khỏe hơn. Khi chị hai hay tui bị bệnh mẹ tui vẫn thường làm vậy mà.

- Nhưng... nhưng mà tui...

- Anh thì sao?

- Tui không thích... - Hắn bối rối, nhìn bộ dạng như một đứa trẻ biết mình có lỗi - ... cạo gió đau lắm.

Chẳng là hồi bé có lần hắn về quê ngoại chơi, hắn bị cảm và bị bà ngoại đè ra cạo gió. Đau phát khóc, và từ cái ký ức kinh hoàng đó mà hắn căm thù cái vụ cạo gió tận xương tủy. Theo hắn thì đó là một phương pháp chữa bệnh thật man rợ.

Nhóc Linh đương nhiên không biết được chuyện xưa tích cũ của hắn. Nghe hắn bảo đau, cậu nhóc cau mày chọc quê:

- Lớn đầu mà còn sợ đau!

- Đau thì ai mà chẳng sợ chứ? - Hắn chống chế. Nhóc Linh không chịu buông tha:

- Nhưng chỉ là cạo gió thôi mà, đâu có đau dữ vậy?

- Không biết! - Hắn bướng bỉnh đột xuất - Tui không thích!

- Vấn đề không phải ở chỗ anh thích hay không - Nhóc Linh dường như đang cố chứng minh là mình cũng cứng đầu không kém - Mà là ở chỗ anh đang bị bệnh. Cởϊ áσ ra đi, tui sẽ không mạnh tay đâu!

- Không! - Hắn thụt sát vào tường khi thấy nhóc Linh tiến lại gần mình.

- Đừng giống như con nít vậy chứ! - Cậu nhóc nổi cáu - Anh không tự nguyện, tui ra tay thì đừng có trách!

- Không là không mà!

- Cởi mau!

- Không!

- Cởi!

- Không!

- Hờ! Thế thì... xin lỗi nhé!

Một cuộc hỗn chiến bắt đầu. Nhóc Linh leo lên giường và thô bạo túm lấy áo hắn, còn hắn thì dùng hết sức để chống cự.

- Áaaaa! Tui đã nói là không thích mà!

- Anh trẻ con vừa phải thôi!

Phựt!

Một cái nút áo bị nhóc Linh làm đứt. Thằng nhóc này chẳng biết nương tay gì hết. Hắn càng ra sức giữ cái áo chặt hơn.

Phựt!

Thêm một cái nút áo nữa say goodbye. Hic, kỳ này hắn chết chắc rồi! Mà phải thôi, hắn đang bệnh sao mà chống cự lại nhóc Linh được chứ. Rốt cuộc thì cái áo sơ mi của hắn cũng bị lột ra trong tình trạng đứt mất hai cái nút.

- Giờ anh muốn nằm hay là ngồi?

- Có gì khác nhau đâu? - Hắn nhăn nhó. Nhóc Linh cầm tấm thẻ với chai dầu mà hắn thấy giống y chang thần chết cầm lưỡi hái.

Tiếp sau đó mọi người tự hiểu, nhưng mà làm ơn đừng tưởng tượng nhiều quá là được. Chỉ có một điều đáng lưu ý là hắn cực kỳ, cực kỳ dở chịu đau, cho nên...

- Á, đau quá!

- Nhiêu đó mà đã la rồi?

- Nhẹ tay chút đi!

Mấy phút sau

- Áaaa!

- Tui đã nhẹ tay lắm rồi đó.

- Đau chết luôn vậy mà kêu nhẹ hả?

Người nào tình cờ nghe thấy sẽ nghĩ là hắn đang bị hành hạ tra tấn gì ghê lắm cho mà xem. Sau khi nhóc Linh tuyên bố “Xong rồi!” thì hắn đổ ụp xuống giường với cảm giác rã rời. Nhìn bộ dạng hắn thê thảm không thể tả.

- Đau lằm à? - Nhóc Linh hỏi. Hắn cáu:

- Cậu thử đi rồi biết!

- Anh y như con nít! - Nhóc Linh xoa xoa tay lên lưng và vai hắn. Hắn rùng mình, cả người nóng ran, quên cả đau. Mặt hắn đỏ còn hơn mặt trời.

Quăng cho hắn một cái áo khác lấy trên móc, nhóc Linh đứng dậy dọn dẹp mọi thứ rồi nói với hắn:

- Anh mặc áo rồi nghỉ đi, tui nấu cái gì cho anh ăn. Bụng đói thì không uống thuốc được đâu.

- Ưʍ... tui hỏi cái này nha, sao cậu biết tui bệnh mà tới?

- Chị hai nói. - Cậu nhóc trả lời gọn lỏn.

- Có... ừm... có thấy phiền không?

- ...

- Thực ra tui không đến nỗi không tự chăm sóc mình được, cho nên nếu không thích thì cậu cứ về, tui không sao đâu.

- Anh đuổi tui à? - Nhóc Linh nhìn hắn một cách khó hiểu - Hay còn giận nên không muốn tui ở đây?

- Đâu có - Hắn vội phân minh - Đâu có giận!

- Vậy thì được rồi. Tui đi nấu ăn.

- Cậu biết nhà bếp ở đâu chưa?

- Rồi. Lần trước anh có chỉ rồi mà - Nhóc Linh hơi mỉm cười, nhưng chỉ nhiêu đó thôi cũng đủ khiến hắn sững sờ đến cả phút là ít. Nụ cười cứ như một cơn gió vừa thổi qua. Tự hỏi cười đẹp thế mà sao nhóc lại tiết kiệm nụ cười quá chừng, biết đến bao giờ hắn mới được thấy một nụ cười trọn vẹn của nhóc nhỉ? Và là nụ cười dành cho hắn nữa. Nghĩ đến đây mặt hắn đột nhiên nóng bừng, cũng may nhóc Linh đi mất tiêu rồi nên không thấy được cái vẻ mặt buồn cười thế này của hắn.

- Dậy ăn cháo nè!

Nhóc Linh kéo cái ghế ở bàn học đến gần giường, ngồi xuống đưa cho hắn tô cháo. Hắn ngồi dậy, mệt nhọc. Giờ miệng hắn đắng ngắt, chả muốn ăn gì hết.

- Nóng đó - Nhóc Linh nhắc. Hắn gật đầu ừ khẽ. Nhìn hắn ăn như con mèo.

Trong khi hắn ăn thì nhóc Linh chỉ im lặng ngó hắn. Không biết vì cái nhìn đó hay vì hơi nóng của tô cháo mà tự dưng mặt hắn nóng bừng. Một lúc sau, cậu nhóc lên tiếng:

- Chuyện bữa trước tui chọc giận anh, xin lỗi nghen!

- Không có gì - Hắn cười, ngó lơ chỗ khác - Bữa đó tui tức nên nói vậy, chứ... tui không có thích cô nào đâu á, cậu đừng hiểu lầm!

Nhóc Linh không trả lời. Tuy vậy, trong lòng nó đang cảm thấy cực kỳ nhẹ nhõm, cứ như có ai vừa giải thoát nó khỏi một tảng đá lớn. Nó mỉm một nụ cười nhẹ, và khi Kha nhìn thấy nụ cười đó thì trông hắn như hồn đã lìa khỏi xác ^’’^

“ Không biết thằng Kha thế nào rồi?” - Nhỏ Quyên vừa chạy như bay ra nhà xe vừa lo lắng nghĩ. Giờ nhỏ không muốn gì hơn là đến ngay nhà thằng bạn thân. Nhưng lúc dắt xe ra đến cổng thì nhỏ quyết định đi về và không cần lo lắng nữa. Có gì đâu mà lo nhỉ, thằng Linh đang ở đó cơ mà. Nở một nụ cười gian tà hết chỗ nói, nhỏ phóng xe về nhà. Đói bụng quá, về kiếm cái gì ăn trước đã.

Nghe tiếng chuông reo, nhóc Linh chạy vội xuống phòng khách, nơi đặt cái điện thoại. Vừa nhấc máy nói được hai chữ alô, một tràng cười đã dội vào tai khiến nó hết hồn. Liền đó là giọng bà chị, nghe như bả vẫn đang muốn cười lắm mà cố nén lại ấy.

- Hí hí, tao biết là mày sẽ nghe máy mà. Thằng Kha thế nào rồi?

- Ngủ rồi. Em cũng sắp về đây, chị lo cho anh ta thì đến đây đi! - Nó nói vẻ không hài lòng. Bà chị ác mà lại tặng thêm cho nó một tràng cười trước khi lên tiếng.

- Em ngoan hôm nay là nô ɭệ mà, ai cho em đề nghị ý kiến này nọ thế hả cưng? Cứ ở đó đi, chiều tao qua. Keke, chăm sóc thằng Kha cho tốt nhá, tao đi coi phim.

- Khoan, cái gì, em... - Crụp... tít.... tít...!!

“ Hehe, dzui quá, hai đứa này sẽ làm cho cuộc đời bớt tẻ nhạt đi” - Dập máy mặc kệ thằng em, nhỏ thả mình xuống ghế, vớ lấy cái remote. Hì, cứ để cho thằng nhóc ở nhà Kha thêm một lúc nữa, có chết ai đâu.

~~~~~~~~~~

- Ai gọi vậy? - Kha nghiêng đầu hỏi khi nhóc Linh vừa đẩy cửa bước vào phòng. Miếng khăn ướt trên trán hắn rơi xuống. Nhóc Linh càu nhàu:

- Anh chưa ngủ à?

Nó đến gần đặt tay lên trán Kha. Vẫn còn sốt.

Đột nhiên, Kha giơ tay nắm lấy tay nó. Tay Kha nóng như than. Nó giật thót người.

- Anh... anh làm gì vậy?

- Ơ... xin lỗi... - Kha cũng giật mình vội bỏ tay nhóc Linh ra. Hắn cũng không biết tại sao mình làm vậy. Thấy nhóc Linh vẫn nhìn mình chăm chăm, hắn đỏ mặt ấp úng - Tại... tay cậu mát quá... nên... nên tui muốn nắm thử... ưʍ...

- Vô duyên! - Mặt nhóc Linh ửng lên. Nó vùng vằng bỏ ra ngoài. Kha nhìn theo, cốc đầu mình một cái, tự hỏi “Mình vừa làm gì vậy trời?!?”

Lúc nhỏ Quyên đến, Kha đang ở trong phòng đọc sách. Hắn nhìn Quyên, giả vờ giận:

- Hay nhỉ, mày nói trưa tan học sẽ qua mà giờ mới vác mặt đến là sao?

Nhỏ trả lời kèm theo nụ cười mỉm chi dễ ghét:

- Có nhóc Linh ở đây với mày rồi, cần gì tao nữa? Ờ, mà thằng nhóc đâu rồi?

- Ở trong bếp - Kha khẽ nhăn mặt - Mày kêu nó tới chi vậy?

- Hô, thì để chăm sóc mày chứ chi.

- Nhưng... phiền cho nhóc đó quá.

- Xì, khách sáo cái gì chứ? Bộ mày không vui khi gặp nó à? - Nhỏ Quyên nói và nháy mắt đầy ẩn ý. Hắn quay đi để nhỏ không thấy gương mặt đang đỏ lên của mình.