Người Yêu Bé Nhỏ

Chương 11

- Cậu thấy khoẻ hơn chưa? - Hắn bước vào phòng nhóc Linh với một dĩa bánh plan. Cậu nhóc đang nằm dài ra giường đọc sách, ngồi dậy ngó hắn. Hắn đưa dĩa bánh cho cậu rồi cười – Ăn thử xem tui làm có ngon bằng cậu làm không?

- Tui không biết làm bánh! – Nhóc Linh nhún vai đón dĩa bánh từ tay hắn – Anh đảm đang vầy, cái chị gì đó chắc vui lắm.

- Chị nào?

- Người mà anh thích! - Cậu nhóc nói rồi thản nhiên múc một muỗng bánh cho vào miệng. Hắn rủa thầm nhỏ Hạ không biết đã nói gì với nhóc này.

- Này, ai nói với cậu tui đang thích một nhỏ nào đó?

- Chứ không phải à? – Nhóc Linh ngừng ăn và nhìn hắn bằng một ánh mắt hết sức khó giải thích.

- Cậu nghĩ sao? - Hắn hơi mỉm cười. Hắn thật tình thắc mắc đằng sau cái nhìn đó, nhóc Linh đang nghĩ gì về hắn. Cậu nhóc ngừng ăn, khẽ nghiêng đầu:

- Chẳng sao cả! - Cuối cùng cậu nhóc lạnh lùng buông một câu – Anh thích ai là chuyện của anh, chẳng liên quan gì tui hết.

Hắn cảm thấy mình vừa bị dội một xô nước đá vào mặt. Trong phút chốc mà mặt hắn nóng bừng cả lên. Tức giận. Nhóc Linh vẫn bình thản ăn bánh.

- Ê, anh làm gì vậy? Anh...

Nhóc Linh ngỡ ngàng khi hắn lấy dĩa bánh khỏi tay cậu.

- Cậu… - Hắn không biết mình đã chồm lên giường từ lúc nào. Nhóc Linh bị hắn dồn sát vào tường, đang tròn mắt ngó hắn. Nhìn cái miệng nhóc hơi cong lên như muốn cười, hắn lại càng bực. Ghì chặt vai nhóc bằng cả hai tay mình, hắn nói từng tiếng một:

- Ừ đó, tui thích người đó. Vì người đó dễ thương, bướng bỉnh mà vẫn đáng yêu, vừa ngốc nghếch trẻ con lại vừa chững chạc người lớn, chứ không có như cậu, vô tâm, tính tình kỳ quặc, vậy đó!

- Kệ tui! - Mặt nhóc Linh như có thể gϊếŧ người bất cứ lúc nào - Mắc gì anh phê bình nhận xét? Anh thích ai, vì cái gì thì cứ việc thích, nói với tui chi? Tránh ra đi!

Cậu nhóc đẩy mạnh vai hắn. Cả hai ngã lăn ra giường. Trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, có một cái gì đó mềm mềm lướt nhẹ qua gò má hắn. Hắn ngồi bật dậy.

Hắn ngồi bật dậy, đưa tay sờ lên mặt. Một miếng bánh plan. Hèn chi có cảm giác mềm mềm, ướt ướt. Nhóc Linh đang nhìn hắn, cười cười theo cái kiểu muốn nói:”Đồ hậu đậu”. Nhưng khi hắn nhìn lại thì cậu nhóc quay mặt đi. Hắn nghĩ mình đã nhìn thấy cậu nhóc thoáng đỏ mặt, nhưng hình như hắn nhìn lầm thì phải. Hắn đứng dậy:

- Xin lỗi, làm bẩn giường cậu rồi. – May cho hắn giường nhóc Linh trải chiếu tre, chứ nếu là nệm thì với đống bánh đổ hắn chẳng biết phải làm gì nữa – Tui lấy khăn ướt lau, không thôi tối nay kiến sẽ lên tha cậu đi mất.

- Tha tôi đi chứ có phải tha chị ấy đâu mà anh lo! – Nhóc Linh nói chuyện như khích tướng. Hắn thật không hiểu tại sao cậu nhóc cứ đem cái vấn đề này ra để chọc ngoáy hắn. Hắn cảm thấy rất bực mình, rất giận cậu nhóc. Đi ra tới cửa, hắn quay lại nhìn xoáy vào cậu bằng ánh mắt lạnh tanh:

- Đừng có tùy tiện nhắc tới người đó trước mặt tui!

- Giữ kỹ quá hen! – Cậu nhóc cười khẩy. Hắn thấy máu nóng lại bốc lên tới đầu. Sợ mình không kềm chế nổi sẽ đánh nhóc Linh mất, hắn lườm nhóc một cái rồi bực dọc bỏ đi.

BỊCH!

Cầm cái gội ném mạnh vào tường, nó ngồi phịch xuống giường. Bực chết đi được, cái ông đáng nguyền rủa đó. Đến giờ trong đầu nó vẫn còn y nguyên cái cảm giác khó chịu khi đôi mắt ấy nhìn thẳng vào nó, lạnh lùng. Chưa bao giờ ổng nhìn nó như thế cơ mà. Bao giờ cũng là ánh mắt hìền lành, nhún nhường và như đang cười. Thế mà hôm nay, chỉ vì một “cô ta” nào đó nó không hề biết mặt biết tên, ổng lại… Nó giận mà nó không biết tại sao. Từ cái hôm chị Quyên nói về cái bệnh tương tư của ổng, nó cố gắng đến đâu thì trong đầu vẫn luôn lấn cấn suy nghĩ “Người đó là ai? Như thế nào? Có gì đặc biệt mà ổng thích?”

Nó chạm nhẹ tay lên môi mình: “Shit! Lại một cái kiss vô duyên! Cũng may mà chỉ kiss vào má chứ không phải môi! Mà, dù sao thì mềm thiệt…” Mặt nó nhanh chóng đỏ ửng lên. Cái ông siêu đáng ghét đó… Phí phạm của nó mất hai cái kiss.

- TUI MẶC KỆ ANH Á! – Nó la lên đầy tức tối, vơ lấy một cái gối khác quăng xuống đất. Không thèm nghĩ ngợi nữa. Không thèm quan tâm nữa. Ổng muốn thích ai cũng được, đó là chuyện của ổng, vốn không liên quan gì đến nó. Nó biết vậy, nhưng sao…

Khó chịu thiệt. Cái cảm giác trong lòng nó lúc này… Nó không biết lý giải ra sao tất cả những thứ đang bắt đầu gợn lên trong nó. Và cả cơn giận vô cớ khi ổng nhắc tới một “người nào đó”…

Đáng ghét quá.

Nó ngả người nằm lăn ra giường. Nhức đầu. Có lẽ nó nên ngủ một chút… Thế là nó nhắm mắt lại, quên luôn đống bánh trên giường, và rằng với đống bánh đó, nó có thể bị kiến tha đi thật.

Nhỏ Quyên trố mắt nhìn thằng bạn bước xuống cầu thang với bản mặt hầm hầm như thể sẵn sàng ăn tươi nuốt sống bất cứ ai dám cả gan gây sự. Ngồi xuống bên cái bàn bừa bộn sách vở nơi nhỏ Quyên đang vừa ăn bánh plan vừa nghiền ngẫm cuốn sách văn chán phèo, hắn quơ tay lấy cây viết với cuốn tập nháp, miệng lầm bầm:

- Cái thằng nhóc đó…

Nhỏ Quyên bỏ cuốn sách xuống và nhìn hắn lom lom:

- Có chuyện gì với mày vậy?

- Thằng em mày… - Hắn giận dữ gạch một đường trên trang giấy nháp làm lủng đến mấy trang sau. Nhỏ Quyên cũng thấy bất ngờ. Từ hồi quen hắn đến nay nhỏ chưa thấy hắn giận đến thế bao giờ. Cố lấy giọng nhẹ nhàng nhất, nhỏ hỏi:

- Nó… ừm… làm gì chọc giận mày vậy?

- Nó… - Hắn mím môi. Dù đang giận nhưng hắn vẫn còn đủ khôn để lựa chọn từ ngữ trước khi tuôn ra một cách bực dọc - … trẻ con, bướng bỉnh, vô duyên, đáng ghét, rắc rối,… và tóm lại là tao không hề muốn dính dáng gì đến nó nữa hết á!

- Trời! – Nhỏ Quyên có vẻ bất ngờ - Sao hôm nay mày lên án thằng em tao dữ vậy? Mọi hôm mày vẫn bảo nó dễ thương mà?

- Thằng nhóc đó mà dễ thương cái nỗi gì? – Hắn hừ mũi, đứng dậy. Thấy nhỏ Quyên vẫn đang ngó mình vẻ thắc mắc, hắn nhún vai đáp gọn – Tao bực rồi, tao đi về đây.

- Ê, còn đang học mà? – Hắn suýt nữa là phá ra cười. Nhỏ Quyên miệng thì nói học mà vẫn đang nhai bánh plan nhồm nhoàm.

- Mày mà học gì. Tao làm bánh cho mày ăn xong rồi, giờ tha cho tao về chứ.

- Mày giận nhóc Linh nên bỏ tao phải không? – Con nhỏ làm vẻ mặt phụng phịu. Hắn đã quá quen nên chẳng mảy may động lòng:

- Thôi đi, bỏ cái vẻ mặt đáng thương đó giùm tui đi bà. Ừ đó, tao giận thằng em mày, nhưng không có giận lây qua mày đâu. Giờ tao về, từ nay đừng có mà kêu tao dạy Toán thằng đó nữa đấy. – Cái mặt đang vui vẻ bình thường của hắn vừa nhắc tới nhóc Linh đã thoắt cái sa sầm lại. Dọn tập vở xong, chợt nhớ ra một chuyện, hắn nói với Quyên:

- Nãy tao làm đổ bánh trên giường nhóc Linh. Lát mày nhắc nó lấy khăn ướt hay gì đó lau đi nha. Bye mày!

Cho đến khi cái xe đạp cọc cạch đã khuất khỏi tầm mắt, nhỏ Quyên tủm tỉm cười, nghĩ vẩn vơ: “Vẫn còn quan tâm đấy chứ!”

~~~~~~~~~~

- Mày, nói thiệt coi, mày làm gì chọc cho thằng Kha giận vậy? – Nhỏ Quyên đẩy chén cơm về phía thằng em. Hôm nay ba mẹ nhỏ lại có việc bận đến khuya mới về, bé Khánh cũng ở lại nhà ngoại, thành ra giờ này chỉ có hai chị em nhỏ ngồi ăn cơm tối. Có những hôm ba mẹ nhỏ cả đêm không về, ba chị em ở nhà, nhỏ cũng chẳng lấy gì làm sợ. Vì ngoài người bảo vệ tuyệt vời là nhóc Linh, bản thân nhỏ cũng có học judo từ nhỏ mà, ai léng phéng thì cứ chuẩn bị đặt giường trong bệnh viện là vừa. Có lẽ vì bẩm sinh đã xứng đáng làm sư phụ của sư tử Hà Đông nên nhóc Linh và bé Khánh đều rất nghe lời nhỏ. Ngay như lúc này, trước câu hỏi của bà chị, nhóc Linh tuy thực tâm chả muốn trả lời chút nào nhưng vẫn phải uể oải cất tiếng:

- Có làm gì đâu?

- Chứ sao nãy đem bánh lên cho mày xong, lúc trở xuống cái mặt nó nhìn cứ như núi lửa. Chưa kể nó còn kết tội mày tùm lum, rồi tuyên bố xanh rờn là sẽ không dạy mày học toán nữa?

Nhóc Linh lấy muỗng xắn miếng trứng, nghe tới đó nó đè mạnh cái muỗng tới mức điều duy nhất nó thành công làm cho cái trứng bể tan nát ra. Theo ý nhỏ Quyên thì chắc chắn nó đang tưởng tượng thằng Kha là cái trứng đó.

- Ai thèm nhờ ổng dạy mà làm cao chứ?

- Xem ra mày cũng đang giận dỗi? – Quyên cười. Nhóc Linh gạt phăng:

- Giận chi người dưng cho tổn thọ? Mà ổng kết tội gì em?

Đúng ra nhỏ Quyên không định nói chuyện này với nhóc Linh làm gì, nhưng vì ít khi thấy thằng nhóc nổi giận, tự nhiên nhỏ muốn thử nói ra coi nó sẽ giận đến cỡ nào. Nhỏ chống tay lên cằm, gắp miếng thịt cho vào chén rồi nói với vẻ bình thản:

- Ờ thì nó nói mày trẻ con, bướng bỉnh, cứng đầu, rắc rối, đáng ghét… đủ thứ hết!

Mặt nhóc Linh đỏ lên tức giận. Nhỏ Quyên cười thầm. Thằng nhóc thế này trông càng dễ thương tệ. Mấy thằng con trai trong khu phố thỉnh thoảng vẫn chọc ghẹo mà nhìn thấy vẻ mặt thằng nhóc lúc này, dám đem trầu cau qua dạm hỏi luôn chứ chẳng chơi.

- Đương nhiên rồi, trong mắt ông đó chắc chỉ mỗi “chị ấy” là dễ thương thôi hà!

- Chị ấy nào? – Miếng thịt dừng lại ngay trước miệng nhỏ Quyên. Nhóc Linh nhún vai lấy cái muỗng múc canh:

- Thì mới nãy ổng nói ổng thích người nào đó vì người ta vừa trẻ con vừa chững chạc, vừa bướng bỉnh vừa đáng yêu. Sến kinh dị!

- Ủa nó nói với mày vậy à? – Quyên gật gù, mỉm cười – Vậy mà với tao lại chối đây đẩy. Được rồi, mai vô lớp tao hỏi tội nó mới được. Ờ còn bài kiểm tra của mày tính sao đây?

- Bài kiểm tra nào?

- Mày nói cuối tuần sau có bài kiểm tra quan trọng mà, muốn nhờ thằng Kha giảng giùm mấy dạng toán mới, sao giờ lại đi chọc điên nó làm gì?

- Không có ổng em cũng chẳng chết!

- Ừ thì mày không chết, nhưng để vuột cái vị trí nhất lớp mà mày mất bao công sức giành được thì đáng tiếc lắm à nha.

Tưởng với cái tính bướng bỉnh, nhóc Linh sẽ cãi lời nhỏ, nhưng thằng nhóc chỉ im lặng ăn mà chẳng nói thêm tiếng nào. Chỉ có đôi chân mày nhíu lại chứng tỏ nó đang chìm trong dòng suy nghĩ.

Nhưng dù sao, muốn nó đi xin lỗi cái ông đáng ghét đó, còn lâu!