Người Yêu Bé Nhỏ

Chương 10

Con đường về nhà nhóc Linh trưa nay trở nên rất kỳ cục, hay ít ra là hắn cảm thấy thế. Nắng dịu đi, thi thoảng còn có gió thổi qua nữa chứ. Cả hai đều im lặng. Hắn nhấn pêđan, không hề cảm thấy khó chịu vì điều đó. Trái lại một cảm giác bình yên dịu nhẹ bắt đầu len lỏi vào lòng hắn. Từ bao giờ mà hắn đã thấy thích sự hiện diện của nhóc Linh bên cạnh mình mất rồi?

Hắn và nhóc Linh về đến nhà thì nhỏ Quyên cũng đang loay hoay mở cổng. Con nhỏ nhìn hắn, toe toét cười:

- Thanks mày nhiều. Tao “iu” mày nhất trên đời!

Nói xong câu này nhỏ cảm thấy một luồng khí lạnh đáng sợ toát ra và bao vây lấy mình. Kha lè lưỡi:

- Thôi tao không dám nhận cái chữ “iu” của mày đâu, mắc công ai đó đó của mày lại tìm tao tính sổ thì chết.

- Xíiiiiii! – Quyên hơi đỏ mặt khi hắn nhắc đến kẻ - mà – ai – cũng - biết – là – ai - đấy. Thế nhưng nhỏ vẫn cố thòng thêm một câu - Chứ không phải tại trái tim mày dành hết cho người ta nên không có chỗ chứa thêm tình cảm của tao nữa à?

- Tao đã nói là không có mà! - Hắn khổ sở trước cái kiểu đùa dai của con bạn, không để ý đến nhóc Linh đã hầm hầm bỏ vào nhà từ lúc nào. Nghĩ lại hắn thấy nhóc này rắc rối kinh khủng, sáng nắng chiều mưa trưa có bão. Thiệt là mệt chết được.

Hôm nay bé Khánh đã được về chơi nhà ngoại ở Hóc Môn, căn nhà yên tĩnh hẳn. Nhỏ Quyên rủ hắn ở lại ăn trưa luôn. Ấy, mới nghe thì có vẻ như nhỏ tử tế lắm, nhưng thực chất thì:

- Đi, mày ở lại nấu cơm cho tao, chứ không trưa nay tao phải ăn cơm hộp đó. Thấy tao tội nghiệp vậy mà mày không chút động lòng à?

Coi cái mặt cố làm ra vẻ ngây thơ nhưng không giấu nụ cười ranh mãnh của nhỏ, hắn đành cười trừ, nghĩa là đồng ý vô điều kiện. Vả lại, thiệt tình hắn cũng không nỡ để nhóc Linh ăn cơm hộp (thằng này thích quá nên lú lẫn rồi, nhóc Linh biết nấu ăn mà ^^). Dạo này đang có dịch tả, lỡ hai chị em có chuyện gì thì chắc chắn hắn sẽ cắn rứt lương tâm, vì đã gián tiếp gây hậu quả nghiêm trọng .

Chắc hôm qua mẹ nhỏ Quyên mới đi chợ nên tủ lạnh đầy ắp đồ. Xem nào, làm món gì đây ta? - hắn vừa nhìn núi đồ ăn trong tủ vừa tự hỏi. Nhỏ Quyên thì dễ rồi, thứ gì ngon nhỏ đều có thể cho vào miệng hết. Chỉ có nhóc Linh là hắn không biết chắc thôi. Đành trở lên phòng khách hỏi nhỏ Quyên. Vừa thấy mặt hắn con nhỏ cười hỏi:

- Nhanh vậy mày? – Coi cái kiểu con nhỏ ngồi mà hắn muốn đá nhỏ ra đường quá trời. Làm như nhỏ là bà chủ và hắn là osin ấy. Hắn nói, đầy bất mãn:

- Tao chưa nấu! Chị em mày thích ăn gì?

- Trời! - Nhỏ Quyên nhổm dậy ngạc nhiên – Mày quan tâm đến sở thích của tao từ khi nào vậy?

- Ai thèm quan tâm, tao biết mày thì thứ gì cũng ăn tất - Hắn nhún vai - chỉ hỏi nhóc Linh thôi.

- Vậy mà tao tưởng mày tốt đẹp lắm, hóa ra chỉ lo cho thằng em tao! – Nhỏ hừ mũi. Câu nói vô tình thôi nhưng cũng đủ làm hắn đỏ mặt. Hắn vừa phát hiện ra mình nghĩ về nhóc Linh hơi nhiều.

Nhỏ Quyên lấy remote bật tivi, nói với hắn:

- Mà mày yên tâm, nó giống tao dễ tính lắm, mày nấu ngon thì ok thui!

- Ừ, vậy tao đi nấu - Hắn đi xuống bếp. Nhỏ Quyên nhìn theo, cười cười: “Thằng này mà là con gái thì dễ thương phải biết!”. Nhưng nghĩ kỹ, để hắn nấu ăn một mình nhỏ thấy hơi áy náy. Mà nhỏ vô giúp thì cầm chắc mọi thứ rối tung rối mù lên, có khác nào làm hắn vất vả thêm chứ. Suy đi tính lại, nhỏ quyết định gọi thằng em cho xong. Thằng nhóc hôm nay không biết giận dỗi cái gì mà từ lúc về đến giờ cứ ở lì trên phòng. Lên đó sẵn dịp hỏi nó luôn. Nghĩ là làm, nhỏ đứng dậy tắt ti vi, đi lên lầu.

~~~~~~~~~~~~~~

- Coi nào, thịt bò thì xào với bông cải, thơm nấu canh chua, trứng chiên cà, cá chiên…. Òa, nhiều việc quá!

Hắn luôn tay xắt thịt, miệng lẩm nhẩm những món sẽ nấu. Đúng ra chỉ một bữa cơm trưa cũng không cần cầu kỳ đến thế, nhưng hắn có cái tật thấy nhiều đồ thì lại khoái bày ra nấu. Với hắn, nấu ăn là một sở thích, cũng là một cách giải trí. Mỗi khi trong lòng thấy buồn bực, hắn thường vào bếp nấu một món gì đó, thường là những món ăn nhẹ. Làm xong, ăn xong, dọn dẹp xong cũng đủ mệt rã người làm gì còn sức để mà buồn nữa.

- Nè, cần tui giúp gì không?

- Úi! - Tiếng nói bất ngờ từ sau lưng làm hắn giật mình, con dao thay vì cắt miếng thịt lại sượt trúng tay hắn. Chảy máu. Trước khi hắn kịp có phản ứng thì một bàn tay khác đẽ chộp lấy tay hắn. Nhóc Linh. Chẳng nói chẳng rằng, cậu nhóc ngậm tay hắn vào miệng. Hắn đứng sững sờ, mặt đỏ bừng lên:

- Này… tay tui đang xắt thịt đó… Dơ lắm! – Mãi sau hắn mới ấp úng. Ngón tay hắn vẫn còn trong miệng nhóc Linh. Cậu nhóc ngước mắt nhìn hắn. Mặt hắn đỏ như mặt trời. Hắn vội quay đi chỗ khác, khẩn thiết cầu mong cậu không nghe được tiếng tim hắn đập dồn dập.

- Xin lỗi nghen, nãy tui làm anh giật mình – Nhóc Linh nói khi đang dán băng cá nhân cho hắn. Hắn cười hiền. Thấy hắn không nói gì, cậu nhóc khịt mũi - Cần gì không, tui phụ cho.

- Thôi khỏi, tui làm được! - Hắn quay lại với con dao và miếng thịt - Hồi sáng cõng cậu, tui thấy người cậu nóng lắm đó. Cậu bị bệnh hả?

- Bệnh gì, hơi nhức đầu xíu thôi - Cậu nhóc nói ngang. Hắn quay lại nghiêm mặt:

- Đừng cãi nữa. Cậu đi nghỉ ngơi đi, hay ngủ một chút cũng được. Lát nấu xong tui gọi cậu xuống ăn.

- Tui không thích! – Tự dưng cậu nhóc nổi hứng cãi bướng. Hắn bực:

- Cậu kỳ quái thật! Lần trước thì nhất quyết không chịu làm, lần này thì đuổi cũng không chịu đi.

- Thì dù sao anh cũng nấu cho chị em tui ăn, bả không phụ, tui không phụ, sao thấy như mình đang mắc nợ anh ấy.

- Bó tay! Tui đã nói là còn nhỏ đừng có tính toán chi li kiểu đó rồi mà!

Thấy cậu nhóc cứ đứng yên, hắn khẽ lắc đầu. Để con dao xuống thớt, hắn rửa tay rồi bước đến gần cậu nhóc:

- Còn bây giờ, cậu làm ơn đi nghỉ giùm tui. Người không khỏe mà cứ đứng đây sao tui không thấy yên tâm chút nào hết.

- Mắc cái gì anh không yên tâm… Ế, làm gì vậy, bỏ tui xuống ngay!

Hắn bế bổng cậu lên, trong khi cậu vung tay loạn xạ và la oai oái:

- Tui đánh anh bây giờ, tin không?

- Nè, nhỏ tuổi hơn mà nói chuyện kiểu gì vậy?

- Ai kêu tự dưng anh dám…

- Thế tại sao cậu không nghe lời?

- Tại sao tui phải nghe lời?

- Vậy để tui bế cậu lên phòng luôn ha? (ê thằng kia, bế lên phòng làm gì ???)

- Đồ lợi dụng! - Tức tối.

- Cái gì lợi dụng? Bộ cậu là con gái à?

- Vậy có ai giải thích với tôi chuyện này là sao không? - Một giọng nói oanh vàng cất lên. Cả hắn và nhóc Linh không hẹn nhưng đồng loạt im bặt. nhỏ quyên đứng ngay cửa nhà bếp, nhướng mắt ngạc nhiên.

Hai phút im lặng trôi qua.

- Mày bế nổi nhóc Linh cơ à? Hay thật, nhìn mày ốm nhom thế kia mà…

- Thì thằng em mày có mập mạp gì đâu… - Hắn đang giải thích thì nhóc Linh cằn nhằn:

- Tại sao anh không bỏ tui xuống? - Giọng nhóc có vẻ rất bực. Hắn không chịu thua:

- Tui bỏ cậu xuống thì cậu phải đi lên phòng nghỉ à nha!

- Nhiều chuyện!

- Lo cho cậu thôi. Con nít!

- HAI NGƯỜI!!! - Nhỏ Quyên quát lên. Trông như thể con nhỏ đã biến thành một cái núi lửa và có thể nổ tung bất cứ lúc nào.

- Ừ, mày, mày kêu thằng em mày đi lên phòng nghỉ ngơi giùm tao đi. Người nó nóng hổi nè.

- Chị hai, chị biểu cái ông nhiễu sự này bớt lo chuyện thiên hạ đi được không?

Nhìn nhỏ Quyên giận hết biết. Hai con người trước mặt nhỏ vẫn đang chí choé cãi nhau. Hừ, bọn họ coi mình là cái gì vậy chứ?

Ráng kềm lòng, nhỏ nở một nụ cười:

- Giờ vầy, Linh, tao xin lỗi không biết mày đang bệnh nên kêu mày xuống phụ thằng Kha. Thôi mày lên phòng nghỉ đi. - Liếc Kha một cái, nhỏ lại cười – Còn mày, Kha, bỏ em tao xuống!

Nhóc Linh vừa được thả xuống, nhỏ nắm tay kéo cậu nhóc về phía mình rồi đặt tay mình lên trán cậu.

- Đi, lên phòng nghỉ cho tao. Lát ăn cơm xong mày phải uống thuốc đó!

Hắn nhìn nhóc Linh đi theo nhỏ Quyên ra khỏi bếp. Cái cảm giác cậu nhóc nằm gọn trong vòng tay mình, không biết sao mà hắn thấy thích thích. Vì nó ấm áp và làm hắn thấy yên tâm. Tim hắn thót lên khi hắn nhớ lại mùi dầu gội cay cay trên tóc cậu nhóc, cái ấm nóng của cơ thể cậu, và…

- Mày! - Nhỏ Quyên xuất hiện cắt đứt cái rụp dòng suy nghĩ của hắn - Nấu nhanh lên, tao đói!

Trước khi ra ngoài, nhỏ nói thêm:

- Tao có một chuyện vui muốn nói với mày mà quên mất, thôi để lát tao nói. Giờ mày lo nấu nướng đi.