Sư Thúc Tổ Người Tha Cho Ta

Chương 9: Cùng luyện tập nhé!

Tối ngày hôm sau, tại núi Hoa. Mạt Tà vẫn tiếp tục công việc luyện tập của mình thì bất ngờ gặp một cô nhóc.

Cô nhóc này đang luyện kiếm, khi thấy Mạt Tà liền bất ngờ tấn cồn về phía hắn.

Mạt Tà thấy vậy liền tiếp vài chiêu của cô nhóc. Sau khi thấy Mạt Tà có thể đỡ chiêu của mình, cô nhóc đó liền đánh hăng hơn.

Trên cao, lúc này Sở Ninh cũng vừa tới, thấy tiểu sư muội Nga Mi đang bị đánh liền tưởng cô bị ăn hϊếp, ngay lập tức cậu hét lớn: "Bây giờ, ngươi đang làm cái quái gì vậy hả".

Mạt Tà ngước lên cao, thấy Sở Ninh, là cục nợ ngày hôm qua, sao hắn lại ở đây nữa chứ.

Sở Ninh cầm kiếm bổ mạnh về phía Mạt Tà. Mạt Tà nhanh chóng né đòn tấn công của Sở Ninh.

"Chết tiệt, ngươi có biết tiểu sư muội đang trong trạng thái võ ngã không, sao ngươi dám đánh muội ấy".

Võ ngã, dù vậy việc ta đỡ chiêu cũng giúp cô ấy ngộ kiếm mà. Nghĩ vậy nhưng Mạt Tà vẫn nói: "Chẳng lẽ ta ngồi im cho cô ta đánh".

Cảm thấy mình hơi vô lý, nhưng vẫn nhớ đến chuyện ngày hôm qua. Sở Ninh vẫn nhất quyết muốn cùng Mạt Tà đánh nhau một trận. "Ta sẽ cho nhóc một bài học vì dám vô lễ với sư thúc của mình".

"Hơ, bài học, hay đấy", Mạt Tà dùng ngón út gáy gáy lỗ tai của mình.

Thấy đối phương khinh thường, Sở Ninh liền cầm kiếm xông đến. Tuy nhiên, thay vì đánh trả, Mạt Tà lại chỉ né tránh.

Thấy vậy Sở Ninh càng tức giận hơn: "Gì vậy chứ, không đánh trả, ngươi đang khinh thường ta đấy à".

Nghe vậy Mạt Tà cười: "Còn đang suy nghĩ làm cách nào mới huấn luyện ngươi được. Nhưng bây giờ thì có rồi. Đòn roi luôn có hiệu quả hơn trong việc tiếp thu". Quân Mạt Tà nhặt một cành cây khô gần đó.

Các đòn roi dần hạ xuống, lên tay cậu, mông cậu, chân cậu. Sở Ninh cố gắng dùng kiếm đỡ nhưng tốc độ ra roi quá nhanh, cậu chỉ có thể cố gắng vừa đỡ vừa lụi lại. Bị lùi đến vách đá, không thể lùi được nữa, chỉ có thể ôm đầu chịu trận.

Thấy đối phương ngừng đánh trả, Mạt Tà cũng dừng tay. Lúc này Sở Ninh mới từ từ hé đầu ra, gương mặt đã đầy nước mắt.

"Đau không", Mạt Tà từ tốn hỏi.

"Đau". Sở Ninh sụt sùi.

"Vậy sau này phải nghe lời ta, ngươi là sư thúc của ta, sau này gọi ta là sư điệt là được. Ta mặc dù có đánh ngươi, nhưng là cách đánh để cho ngươi tiến bộ, được chứ".

Mặc dù là do Sở Ninh kiếm chuyện trước, nhưng bị đánh thế này là lần đầu. Cậu vội gật đầu: "Dạ, Đại ca, à không sư điệt". Vẫn còn miếu máo.

"Nín, dứt, nam tử hán đại trượng phu, nín. Ngày mai 5h sáng có mặt ở Ký túc của đệ tử cấp 3".

"Dạ".

Nói rồi, Mạt Tà rời đi, tiếp tục luyện tập.

5 giờ sáng ngày hôm sau. Chờ đến tận mặt trời lêи đỉиɦ mà vẫn không thấy tên đồ tôn Sở Ninh ở đâu.

Mạt Tà tức giận, bừng bừng đi hỏi Quản giáo nơi ở của Sở Ninh. Chưa ai dám qua mặt hắn thế này, cháu cố của sư huynh cũng sẽ ăn một bài học.

Khác với các đại tử khác, Sở Ninh khá được chưởng môn và các sư bá khác trong môn phái cưng chiều.

Cậu được ở hẳn tại một căn nhà trúc lớn phía sau núi Hoa Sơn. Các sư bá, sư thúc để cậu ở đây là để tránh phiền phức tìm đến, chẳng hạn như món nợ của Hoa Sơn lúc trước, họ muốn cậu yên tâm luyện kiếm.

Lúc Mạt Tà tìm đến căn nhà này thì Sở Ninh vẫn còn đang ngủ. Tấm chăn mỏng hững hờ khoát ngang eo. Chiếc áo ngủ mỏng bị banh rộng lộ ra l*иg ngực trần.

Đối với người khác, đây có thể là cảnh đẹp ý vui. Nhưng người đến lại là đực rựa Quân Mạt Tà.

Quân Mạt Tà tiến thẳng đến giường, thẳng tay "bốp bốp" lên mông Sở Ninh.

Đang ngủ, bị làm tỉnh. Chưa kịp hoàn hồn mông lại tiếp tục liên tục bị từng bạt tay giáng xuống. Sở Ninh giãy giụa, ôm mông trốn vào góc giường.

Nhận thấy người đến là Quân Mạt Tà, tên nhóc đánh cậu ngày hôm qua. Sở Ninh càng sợ hãi hơn, nép chặt hơn vào góc giường.

"Sư thúc, hôm qua sư điệt đã dặn người thế nào? 5 giờ, bây giờ là mấy giờ, sư thúc vẫn còn ngủ". Càng nói, nụ cười Quân Mạt Tà càng thiếu đạo đức, doạ Sở Ninh khóc không ra nước mắt.

"Ta ta, tại cái giường này êm quá, ta chỉ ngủ quên thôi", ấp úng, Sở Ninh cố nghĩ lý do để thoát tội, cậu đâu nghĩ tên nhóc này lại làm thật như vầy, chỉ nghĩ hôm qua nó nói chơi thôi.

"Êm như vậy thật sao", Mạt Tà dò hỏi, tay sờ thử. Má!! êm thật, loại bông cao cấp này, nằm ngủ có thể tạo cảm giác như nằm trên mây, còn hỗ trợ giãn cơ, tăng tốc độ tu luyện. Đám lão đầu này thương thằng nhóc này như vậy, thà bán cành đào trấn môn cũng giữ lại cái chăn này cho nó.

"Êm thật đấy, ta có chủ ý này", Mạt tà cười gian.

Sở Ninh có linh cảm không lành, lúc đầu cậu chỉ muốn cho tên nhóc này thấy các sư thúc thương cậu thế nào để tên này không dám manh động. Nhưng bây giờ thì hình như, nó không sợ, còn muốn chiếm chăn của cậu. Cậu liền hề hề giải thích lại.

"Dạ cũng không êm lắm đâu, đại ca, à không, sư điệt đừng có sờ như vậy. Kể từ ngày mai ta thức sớm luyện tập là được chứ gì".

"Không, ta có quyết định rồi".

Nghĩ Mạt Tà muốn đem chăn của mình đi, Sở Ninh liền tung chiêu: "Ta biết đệ thích chiếc chăn này, nhưng đây là đồ chưởng môn cho ta, nếu đem ra ngoài người khác thấy, đệ sẽ bị phát hiện, bị đuổi ra khỏi sư môn đấy".

Nói tới đây, Sở Ninh nghĩ là Mạt Tà sẽ không dám đem chăn của mình đi, nụ cười gian trá quay lại khuôn mặt xinh đẹp của cậu.

Thấy cậu cười đắc ý, Mạt Tà nghĩ, trứng mà đòi khôn hơn vịt: "Không được rồi vậy". Chưa kịp để Sở Ninh vui mừng, Mạt Tà liền nói tiếp.

"Vậy chỉ có thể làm phiền sư thúc cho ta ngủ ké mỗi đêm, để sáng ra ta sẽ gọi người dậy đúng giờ".

Nghe đến đây, Sở Ninh như sụp đổ, ĐỪNG MÀ !!!!!, nhưng rồi cậu quay qua lấy lòng Mạt Tà: "Thôi, thấy sư điệt thích cái chăn này như vậy, Sư thúc sẽ bẩm báo chưởng môn nhường cho sư điệt vậy". Cậu thà tặng luôn cái chăn cũng không muốn phải ngủ chung với nó.

"Người muốn hại ta bị đuổi ra khỏi tông môn sao?".

"Chuyện này", thấy nét mặt nghiêm trọng của Mạt Tà, Sở Ninh cảm thấy khá rén.

"Chẳng phải lúc nãy người nói cái chăn này rất quan trọng, là đồ chưởng môn tặng. Người bẩm chưởng môn tặng chăn cho ta, chẳng khác nào nói ta giành đồ của người. Người âm mưu vậy phải không?".

Mồ hôi lạnh chảy đầy chán Sở Ninh: "Không có, sư điệt nghe ta giải thích, ta ..."

"Thôi, chốt vậy đi, từ giờ ta đến đây ké chăn của người, vậy nhé. Còn bây giờ đứng dậy tập luyện nào".

"Sư điệt, chuyện này...". Không để Sở Ninh nói hết liền bị Mạt Tà quát lớn cắt ngang: "Đứng dậy, ngay, hay ăn roi".

Sở Ninh lại ấm ức đứng dậy thay đồ. Nửa tiếng sau trong sân có tiếng quát: "Thẳng người lên, không được ỉu xìu, một, hai...".