Đêm trăng thanh gió mát, Quân Mạt Tà quyết định chạy bộ một vòng núi Hoa để giản cơ.
Hai bên vai vác hai hòn đá to, trên lưng là một bao cát lớn. Hắn ung dung chạy sâu vào núi. Bỗng hắn phát hiện dưới con suối kia có người.
Trong lòng tự hỏi: "Là đệ tử Hoa Sơn sao, từ bao giờ Hoa Sơn thu đệ tử nữ vậy".
Hắn có thể nhìn thấy rõ người dưới suối. Da thịt rất trắng trẻo, mái tóc đen dài mượt kéo dài che kín kẻ mông. Eo mỹ nhân rất nhỏ, còn mông thì rất to, đôi chân thì dài miêng mang, có điều ngực hơi lép nhỉ.
Lúc này mỹ nhân xoay mặt về phía Quân Mạt Tà hắn. Lông mi mỹ nhân rất dài, phủ đầy hơi nước. Răng trắng, môi hồng, chân mày dài, mảnh. Gương mặt này có thể nói là khuynh thành.
Ngực mỹ nhân chỉ hơi nhô lên, thêm chấm tròn căng bóng phía trước, chọc người muốn cấu xé.
Cơ mà, lúc này Quân Mạt Tà phát hiện ra điều bất thường. Giữa chân mỹ nhân là cái mà hắn cũng có, chỉ có điều cái của mỹ nhân khá nhỏ nhắn xinh xắn, rất phù hợp trở thành thứ mọc trên người mỹ nhân.
"Đù", thầm phun tào trong lòng, cứ ngỡ là tìm được định mệnh.
Lúc này Sở Ninh phát hiện có người nhìn lén liền khoác tạm chiếc áo gần đó, rồi vung kiếm về phía Mạt Tà.
"Là ai".
"Ta là Quân Mạt Tà, đệ tử mới đến Hoa Sơn được 3 tháng. Trông áo ngài khoác là đồng phục đệ tử cấp 1 của Hoa Sơn ạ!"
Nhận ra người đến là đệ tử Hoa Sơn, Sở Ninh cũng buông lỏng kiếm xuống.
"Đây là nơi không cho phép đệ tử bình thường đến, sao ngươi lại đến đây". Đánh giá người trước mặt, cao tầm 1m6 - 1m7 đang khiêng hai tảng đá lớn kinh người, phía sau còn vác một cái bao cát.
Tên quái vật này, hắn khiêng thế này lên đây sao. Mặt hắn còn rất bình thản.
Nghi ngờ tảng đá không nặng như mình nghĩ. Sở Ninh liền bảo Quân Mạt Tà cho cậu vác thử, dù gì cậu cũng 20 tuổi rồi, cao tận 1m8. Chẳng lẽ tên nhóc này khiêng được mà cậu khiêng không được.
Mạt Tà nhìn dáng của cậu: "Chắc thử không". Hắn nở nụ cười làm Sở Ninh lạnh sống lưng.
"Thử chứ".
Và thế là đầu tiên Sở Ninh khiêng hai tảng đá, nhấc không lên.
Khiêng một tảng đá nhấc không lên.
Khiên bao cát, bị bao cát đè không dậy nổi.
"Khiên nó lên, ngươi khiêng nó lên cho ta". Sở Ninh chịu trận la hét với Quân Mạt Tà.
Lúc này Quân Mạt Tà nhịn không được cười to, rồi giả lưu manh hỏi: "Người tên là gì vậy, sư huynh năm nay bao nhiêu tuổi rồi, sao yếu ớt như vậy".
Bị bảo là yếu ớt, còn khiêng không nổi một món mà tên mặc đồng phục cấp ba này vừa khiêng. Sở Ninh cảm thấy khá nhục nhã nên chuyển qua tức giận, Sở Ninh dẫy dụa: "Ngươi có biết ta là ai không, ta là Sở Ninh, cháu nội của Sở Kính Huy, là cháu cố của cụ tổ Hoa Sơn Sở Trường Thu. Tên đệ tử mới vào tông môn chưa lâu mà dám vô lễ với ta, ngươi có tin ngày mai ngươi liền phải cút xuống núi không".
"À, thì ra gia thế lớn thế cơ á. Thế phải gọi ta là Sư thúc tổ rồi. Cụ tổ Sở Trường Thu là sư huynh kính yêu của ta đấy. Mầm non của sư huynh phải được yêu thương chứ". Xoa xoa lòng bàn tay, đầu Mạt Tà lướt qua bảy bảy bốn chín các bài luyện tập cho tên nhóc này.
Nghĩ tên này ngu ngốc, không biết sự lợi hại của cậu nên mới cợt nhã như thế. Sở Ninh bị chọc tức xì khói.
"Ấy chà chà, đệ tử chỉ đùa xíu thôi mà sư huynh giận thế, vậy nếu ta làm thế này thì sao ha"
Nói rồi, hắn luồn tay vào áo Sở Ninh, bóp hai khỏa l*иg ngực. Khi nãy dưới suối, nhìn là muốn bóp thử rồi. Đều là nam nam, bóp cái có sao đâu.
Sao khoảng thời gian nào Sở Ninh load được hành động của Mạt Tà là khinh nhờn cậu. Sở Ninh liền vùng lên, bao cát nặng nề dễ dàng bị hất ra.
Đây, sức mạnh của cơn thịnh nộ, ngay lập tức x3 sức mạnh người bị thịnh nộ.
Quân Mạt Tà phì cười chạy chốn, Sở Ninh phẫn nộ rượt theo sau.
Tất nhiên tốc độ của Sở Ninh không đuổi kịp Mạt Tà, một lúc sau liền mất dấu.