Sau khi giả vờ vô tình đào được đống tài sản này. Mạt Tà liền giao lại hết cho Chưởng môn.
"Ây da, đệ tử đang luyện công thì vô tình đạp trúng".
Nhìn thấy đống sổ sách và châu báo. Chưởng môn liền ngất xỉu tại chỗ.
Chưởng môn cho người đến nha môn, và Linh Xu để tìm người giám định sổ sách, chứng từ. Sau khi giám định tất cả đều là thật thì ông cho mời tất cả chủ nợ lên núi Hoa Sơn, với lý do trả nợ.
Các chủ nợ sau quá trình vội vàng lên núi đã mệt thở không ra hơi: "Chết tiệt, đừng có đẩy nữa, ngã bây giờ".
"Một chút nữ là đến rồi, xong lần này sẽ không phải leo cực như vầy nữa".
Chưởng môn ngồi giữa điện chính.
"Mọi người đến rồi à, đường xá hiểm trở, các người vất vả nhiều rồi".
"Không sao, không sao cả. Chúng tôi tuy bận rộn nhưng làm sao bận rộn bằng chưởng môn đây. Đương nhiên khi ngài mời là chúng tôi phải đến rồi".
"Ta cũng không làm mất thời gian mọi người nữa. Thực ra hiện tại Hoa Sơn đang khá khó khăn, nhưng vẫn còn đủ tiền để trả nợ. Ta muốn hỏi những người ở đây ai đồng ý để Hoa Sơn khất nợ đến tháng sau".
Một thương nhân bụng phệ dẫn đầu lên tiếng: "Chưởng môn, bọn tôi đã cho ông nợ khá lâu rồi. Chúng tôi cũng phải có ăn mới sống được, không thể để ông khất nợ thêm được đâu".
"Dù không phải là tất cả, nhưng ta sẽ trả bớt một phần. Vì vậy không biết các vị ở đây có ai bằng lòng cho Hoa Sơn khất nợ lần này. Mong các vị hãy giúp đỡ Hoa Sơn".
Không khí này, trở nên kỳ lạ rồi nghen.
"Chúng tôi đã nói rồi chúng tôi không thể nhân nhượng hơn, trước đó chứng tôi đã, ..."
"Số tiền Hoa Sơn nợ hơn một nghìn lượng Bạc đâu phải chỉ nợ mỗi vị. Ông đừng hiểu nhầm. Tôi chỉ muốn hỏi các cá nhân ở đây ai bằng lòng để Hoa Sơn khất nợ".
"Tức là những người không cho ông khất nợ, ông sẽ trả tiền liền sao? Nếu vậy thì ai không đồng ý cho khất nợ đứng ở đây, ai đồng ý cho khất nợ đứng bên kia. Ông thấy thế nào". Tên phú ông dẫn đầu ra vẻ đắc ý nói.
Một phú ông khác hỏi trường môn: "Việc chúng tôi cho Hoa Sơn khất nợ sau này sẽ được hậu tạ đúng không".
"Đúng vậy"
"Việc Hoa Sơn diệt vong là chuyện sớm muộn. Nhưng mà ở đây, tôi và các ngài những người dân ở dưới núi Hoa Sơn đều biết, việc ngôi làng phát triển được thế này đều là nhờ Hoa Sơn. Nhưng mà nếu chỉ dựa vào thế mà chúng tôi cho Hoa Sơn khất nợ thì lỡ như chúng tôi không nhận lại tiền sẽ như thế nào. Chúng tôi biết tin vào gì chứ".
Thở dài một tiếng, Chưởng môn nói: "Tin vào Hoa Sơn, lịch sử của Hoa Sơn. Dựa vào điều đó khó đến vậy sao".
Lúc này phú ông dẫn đầu nói: "Chưởng môn nhân, ông miễn cưỡng quá rồi đó".
"Hừ, miễn cưỡng. Thế có ai ở đây dám nói cái tên Hoa Sơn không ý nghĩa. Lịch sử Hoa Sơn là sáo rỗng. Làng dưới chân núi phồn vinh như thế này không phải do Hoa Sơn".
Nói đến đây, mọi người đều im lặng.
Vị phú ông lúc nãy hỏi về việc tin vào gì để cho Hoa Sơn khất nợ bước ra một bên, đến nơi lựa chọn cho Hoa Sơn khất nợ. Kế đó cũng có thêm nhiều thương nhân khác chọn cho Hoa Sơn khất nợ đứng ra.
Tên phú ông dẫn đầu ban nãy nhếch mép khinh thường, gã vẫn chọn không cho Hoa Sơn khất nợ.
Mạt Tà vẫn ngồi trên nóc nhà xem Chưởng môn xử lý thế nào.
Kế đó Lão chưởng môn liền ra lệnh cho Đệ tử mang ra. Là sổ sách chứng minh tài sản Hoa Sơn, có cả quan phủ và bên giám định.
"Hoa Sơn đã cho các người ân huệ, các ngươi lại lấy oán báo ân. Dựa trên những gì ghi trong sổ sách. Ta tuyên bố tịch thu lại tất cả tài sản của Hoa Sơn, bao gồm tất cả các cửa tiệm mà các vị đây đang buôn bán. Cùng toàn bộ tài sản các vị có được nhờ việc kinh doanh trên tài sản của Hoa Sơn".
Lão phú ông huyênh hoang nãy giờ sau khi đọc sổ sách thì xanh mặt, ngồi bệch xuống đất.
"Đáng ghét. Lão chưởng môn, ông...". Hắn chưa kịp nói hết lời đã bị Chưởng môn quát: "Câm mồm".