Đại Lão Huyền Học Xuyên Thành Tiểu Thư Nhà Giàu Sở Hữu Tài Sản Nghìn Tỷ

Chương 7

"Có thể là học sinh trường khác đến tìm người, có phải là trường điện ảnh không nhỉ, trời ơi đôi chân thon gọn kia, vòng eo nhỏ nhắn kia, cô ấy debut lúc nào vậy, mình mê rồi đấy."

"Hu hu hu đẹp quá đi mất, da cô ấy cũng trắng quá đi, một đứa da ngăm như mình thật sự ghen tị muốn chết."

...

Giang Hoài Tuyết đã quen với việc bị người khác chú ý và khen ngợi, hàng mi chẳng thèm chớp lấy một cái, nhưng sắc mặt Nguyễn Như Mạn lại không được tốt lắm.

Bình thường cô ta mới là tâm điểm của mọi người, bây giờ cô ta đứng bên cạnh Giang Hoài Tuyết, vậy mà chẳng có ai chú ý đến cô ta cả.

Nghĩ đến những lời mình từng nói với bạn bè trước đây, Nguyễn Như Mạn dừng bước, gượng gạo cười với Giang Hoài Tuyết.

"Hoài Tuyết, em đột nhiên nhớ ra em còn có hẹn với bạn, chị tự mình đến phòng giáo vụ làm thủ tục nhập học được không?"

Ánh mắt Giang Hoài Tuyết lướt qua mi tâm cô ta: "Không sao, tôi tự mình đi được. Nhưng mà cần phải nhắc nhở cô một câu, vận thế của cô hôm nay hình như không được tốt lắm."

Nụ cười của Nguyễn Như Mạn cứng đờ, theo bản năng cảm thấy Giang Hoài Tuyết lại đang ăn nói lung tung.

Cô ta có chút bực bội đi về phía trước, thầm mắng Giang Hoài Tuyết trong lòng không biết bị làm sao nữa, suốt ngày nói mấy lời thần thần bí bí vô dụng, chẳng lẽ cô ta cho rằng nói như vậy người khác sẽ bị dọa sợ sao? Thật buồn cười.

Nguyễn Như Mạn đi nhanh, lúc lên lầu không chú ý có người ôm một chồng bài thi đi ngược chiều, vô tình đυ.ng phải người ta, nhìn thấy chồng bài thi sắp rơi vào người mình, cô ta vội vàng lùi lại, nhưng eo lại đập mạnh vào bậc thang, đau đến mức nhíu mày.

"Này cô đi đứng kiểu gì vậy!" Người đối diện trừng mắt nhìn cô ta, luống cuống tay chân nhặt bài thi lên, "Đây là bài thi mà thầy Trương cần gấp đấy."

Bị đυ.ng một cái, Nguyễn Như Mạn cũng rất khó chịu, định lên tiếng, kết quả nhìn thấy người đối diện là một cô nàng nổi tiếng là "chị đại" trong trường, gia thế cũng không tồi, đành phải nhịn xuống nói: "Xin lỗi, là do tôi đi vội quá."

"Lần sau nhớ đeo kính vào rồi hẵng ra ngoài." Cô nàng kia liếc nhìn cô ta một cái, ôm bài thi chạy đi mất.

Nguyễn Như Mạn ôm eo đi về phía lớp học, thấy mấy người bạn hay chơi cùng cô ta còn chưa đến, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.

Trước khi Giang Hoài Tuyết trở về nhà họ Nguyễn, cô ta đã từng khóc lóc với bạn bè, nói là lo lắng con gái ruột của nhà họ Nguyễn trở về, cô ta sẽ bị người khác chê cười.

Mấy người bạn đều nói là không thể nào.

Mễ Bình còn cười cô ta lo bò trắng răng.

"Như Mạn cậu chính là nghĩ nhiều quá rồi đấy, bây giờ là thời đại nào rồi, quan hệ huyết thống thì tính là cái gì? Cô ta là tiểu thư đích thực thì đã sao, có xinh đẹp bằng cậu sao, có tao nhã bằng cậu sao, có được những mối quan hệ của cậu trong giới sao?"

Mễ Bình nói trúng tim đen: "Cho dù cô ta có trở về nhà họ Nguyễn, cũng chỉ có thể làm một cô cả hữu danh vô thực, người khác công nhận vẫn là cậu."

Trước khi gặp Giang Hoài Tuyết, Nguyễn Như Mạn cũng nghĩ như vậy, thế nhưng sau khi gặp Giang Hoài Tuyết, cô ta hoảng sợ phát hiện ra, từ ngoại hình đến khí chất của Giang Hoài Tuyết đều không chê vào đâu được, gần như chỗ nào cũng hơn cô ta.

Nếu như hai người đi cùng nhau, người khác nhất định sẽ cho rằng Giang Hoài Tuyết mới là tiểu thư được cưng chiều từ bé.

Cô ta đã nói với bạn bè là hôm nay Giang Hoài Tuyết sẽ đến trường làm thủ tục nhập học, lúc ấy nghe thấy bọn họ nói muốn gặp mặt Giang Hoài Tuyết để làm cô ta bẽ mặt, bề ngoài cô ta tỏ vẻ khó xử, nhưng thật ra trong lòng rất vui vẻ.

Nhưng mà bây giờ cô ta chẳng muốn để cho bạn bè gặp Giang Hoài Tuyết chút nào.

Mặc dù sớm muộn gì mọi người cũng sẽ gặp mặt và biết được, nhưng cô ta hy vọng thời gian này có thể đến muộn một chút.