Kiếp trước Giang Hoài Tuyết là thiên tài, đời này mười mấy năm đầu cũng tiêu sái tự tại, cô giao tiếp rất thẳng thắn, không thích vòng vo.
Trong mắt cô, lời Nguyễn Như Mạn nói không chỉ kỳ quái mà còn không đúng sự thật, nên cô nhất định phải chỉnh lại.
Tuy nhiên, Nguyễn Như Mạn dường như bị xúc phạm, mắt đỏ hoe.
“Chị, em biết chị không thích em, nhưng sao chị có thể nói vậy?”
Giang Hoài Tuyết ngạc nhiên: “Tôi nói gì? Tôi chỉ nói sự thật thôi.” Cô quan sát Nguyễn Như Mạn từ trên xuống dưới, xác nhận lại: “Trán em phẳng và hơi rộng, biểu hiện giàu sang lúc trẻ, nhưng sinh vào cuối thu, là gỗ sắp tàn, hơn nữa lông mày của em cong, giàu sang không bền lâu, nếu không phải được nuôi ở nơi thuộc hành Thủy như Đế Kinh, vận số của em sợ là không kéo dài đến bây giờ.”
Cô lắc đầu: “Vận số của em yếu như vậy, làm sao có thể ảnh hưởng đến tôi?”
Nguyễn Như Mạn không hiểu những lý thuyết này, nhưng cô ta hiểu câu Giang Hoài Tuyết nói về cô “giàu sang không bền lâu”.
Cô ta lập tức nhìn ông Nguyễn: “Bố, bố nghe chị nói gì không, làm gì có giàu sang nào, chẳng phải đều là nhờ gia đình, chị nói con giàu sang không bền lâu, chẳng phải nói nhà chúng ta không bền lâu?”
Ông Nguyễn không hài lòng nhìn Giang Hoài Tuyết: “Hoài Tuyết, đừng làm mấy trò này.”
Ông đương nhiên biết trên đời này có các đại sư bói toán đoán mệnh, nhưng họ đều là những người lớn tuổi, Giang Hoài Tuyết mới bao nhiêu tuổi, cô mới vừa thành niên, có thể biết được cái gì.
Bà Nguyễn càng không tin vào chuyện quỷ thần, ở trong mắt bà, Giang Hoài Tuyết chỉ là học được mấy câu nói vớ vẩn, cố ý nói ra để chọc tức người khác.
Nghĩ vậy, bà Nguyễn mới vừa hài lòng với dáng vẻ và khí chất của Giang Hoài Tuyết, nay lại giảm đi.
Giang Hoài Tuyết khoanh tay, dựa vào đệm ghế, nhất thời không biết nên khóc hay cười.
Nghĩ đến năm đó có bao nhiêu người cầu xin cô đoán mệnh xem tướng cũng chưa có cơ hội nhìn thấy mặt cô, nay cô phát tâm thiện lương miễn phí nói nhiều như vậy, đối phương lại còn không thấy cảm kích.
Cô nhớ lại khi ở Tây Nam với ông Giang, ông từng nói với cô, người đời ngu muội, chỉ thích nghe những lời có lợi cho mình, không thích nghe những lời không hay, nên mới có câu lời thật thì khó nghe.
Khi đó cô rất kiêu ngạo, nói: “Với bản lĩnh của con, con nói gì, người khác phải nghe cái đó.”
Ông Giang cười lắc đầu: “Con à, không vào đời không biết lòng người.”
Giờ nhìn lại, quả thật là ông Giang có kinh nghiệm.
Giang Hoài Tuyết không phải kiểu người cố chấp, nếu cô đã nói mà người khác không tin, cô cũng không lãng phí lời thêm.
“Tôi ăn no rồi, mọi người từ từ ăn nhé.” Giang Hoài Tuyết đặt đũa xuống, uống một ngụm nước ấm, “Không phiền nếu tôi rời bàn trước chứ?”
Bà Nguyễn gật đầu: “Con về phòng nghỉ đi, ngày mai tài xế Tiểu Lý sẽ đưa con và Mạn Mạn đến trường.”
“Đã biết.”
Giang Hoài Tuyết gọi quản gia, bảo ông dẫn cô đến phòng ngủ.
Biệt thự nhà họ Nguyễn có sáu tầng tính cả tầng hầm, tám phòng ngủ, ông bà Nguyễn ở tầng ba, Nguyễn Như Mạn ở tầng bốn, còn phòng của Giang Hoài Tuyết lại ở tầng năm.
Giang Hoài Tuyết đứng trước cửa sổ phòng ngủ sạch sẽ, nhìn xuống cảnh sắc khu vườn bên ngoài, ánh trăng như lụa phủ lên người cô, khiến gương mặt cô càng thêm xa xăm và bí ẩn.
Quản gia ngẩn người, lòng đầy thắc mắc, cảm thấy cô tiểu thư mới trở về này nhìn có vẻ sâu không lường được.
Nhưng không đúng, cô mới mười chín tuổi mà?
Quản gia vừa nghĩ vừa hỏi: “Tiểu thư có hài lòng với căn phòng này không? Nếu không, tôi sẽ đổi cho cô.”
Giang Hoài Tuyết: “Cũng tạm được, tạm thời ở đây vậy.”
Quản gia nghĩ đến từ “tạm thời” có ý gì, nhưng ông không nói thêm, Giang Hoài Tuyết nói không có nhu cầu gì khác, ông liền rời đi.
Ông đi rồi, trong phòng chỉ còn lại Giang Hoài Tuyết, cô ngước nhìn vầng trăng cao treo ngoài kia, ngón tay nhanh chóng động vài cái, làm một động tác kỳ lạ.
Nếu có người hiểu về huyền học nhìn thấy, sẽ nhận ra ngay đây là đang bấm đốt ngón tay bói toán.
Từ khi đến thế giới này, mỗi ngày Giang Hoài Tuyết đều bói một lần, nhưng kết quả mỗi ngày đều giống nhau.
Hôm nay vẫn không có gì thay đổi.
Giang Hoài Tuyết hạ tay, không tiếng động thở dài..