12 Nữ Thần Ngoại Truyện: "Hắc Hoàng Đại Chiến"

Chương 19

Bên bờ phía tây của Hoàng Thành, nơi được bao quanh bởi rất nhiều đồi núi cao chót vót với lớp đất màu đỏ tươi như máu nổi bật. Hầu hết mọi người đều cho rằng mảnh đất màu mỡ nơi đây có màu khác lạ như vậy là vì ảnh hưởng của tự nhiên mà thành, nhưng rất ít kẻ biết được chân tướng của việc này, và một trong những kẻ đã biết được bí mật kinh thiên này là một người được tất cả các thành viên của Thiên Cơ tôn cho danh xưng là Thiên Cơ Thần Tổ - Cao Biền. Năm xưa lúc được Ma Quân giao cho nhiệm vụ chống phá Việt Nam từ bên trong, Cao Biền đã đi khám phá rất nhiều nơi trên đất nước, cụ thể là "khám" và "phá" các vị trí quan trọng, nơi mà nguồn linh lực tự nhiên vô cùng dồi dào, hay còn được gọi là Long Mạch của đất nước. Vào một lần nọ, hắn đi lạc đến bờ tây xa xôi của đất nước. Và hắn vô tình phát hiện ra rằng, nơi đây có nguồn linh lực rất nồng dậm đang chảy trong từng tấc đất. Thế nên hắn tìm cách đi sâu vào lòng đất bên dưới của vùng cao nguyên này, lập ra một thế lực, vừa che đậy việc hắn đi phá hoại Long Mạch đất nước vừa tiện cho hắn hấp thu nguồn linh lực tự nhiên đậm đặc tại đây, từ đó, Tổ Chức Thiên Cơ hùng mạnh ra đời.

Còn lý do tại sao vùng đất này lại có nguồn linh lực tự nhiên đậm đặc như vậy. Đó là Máu, máu của một kẻ chí tôn vô thượng - Thiên. Trớ trêu thay, nơi mà máu của kẻ thù rơi xuống lại là nơi mà những đứa con của Vô Thiên được sinh ra!

-#-

Trở lại với cuộc chiến khốc liệt bên trong một linh cảnh nào đó.

Ngay bên trên hòn đảo nhỏ, Gã bán sách vẫn ung dung đứng, trên người hắn không một vết trầy xước, tựa như cuộc chiến long trời lở đất này với hắn chỉ là một cuộc dạo chơi hằng ngày của gã. Bên phía Ngọc Bình thì tình hình có vẻ không khả quan mấy, ả đã trở lại hình dạng ban đầu, quần áo rách tả tơi nhưng lại vô tình phô ra những đường cong tuyệt mỹ trên cơ thể của ả. Giống như lần đầu bị ai đó nhìn lén cơ thể, Ngọc Bình đưa tay lên che đi những nơi nhạy cảm, sau đó chỉ thẳng mặt gã bán sách quát lớn:

"Ngươi, ngươi nhìn cái gì mà nhìn, ta móc mắt ngươi ra bây giờ, không biết lịch sự hả?"

Gã bán sách chăm chú nhìn Ngọc Bình trong bộ quần áo rách rưới, sau đó gã phì cười:

"Tính ra thì ngươi cũng đẹp, nhưng mà tuổi gì mà giành đàn ông với chụy, à nhầm, làm sao ngươi có thể quyến rũ được ta!" Gã nói xong lại nhớ đến lời hẹn ước cùng một thanh niên Tuấn tú, cả hai đều rất thích linh trùng, đặc biệt là loại linh trùng có thể phát ra ánh sáng phía sau mông hay còn được biết đến với tên gọi là đom đóm. Ngưng dòng suy nghĩ miên man, gã bán sách đột nhiên dùng cây bút trên tay, vẽ ra một vòng tròn bên phải hắn, vòng tròn này xuất hiện thì liền trở thành một vòng xoáy không gian cực mạnh. Sau đó có 2 kẻ xuất hiện từ trong vòng xoáy mà ai cũng biết - Doanh Chính đang trọng thương và Thằng Dương mang trọng tội. Hai kẻ này được gã bán sách dịch chuyển đến nơi đây mà không hiểu vì lý do gì.

Sau khi nhìn thấy Dương, gã bán sách vỗ trán cái bộp:

"Ui, bỏ mịa, đem nhầm con báo vào đây rồi, mà thôi kệ, coi như là cho hắn thấy được hiện thực tàn khốc của thế giới mà hắn vẫn cho rằng đang rất yên bình này!"

Doanh Chính vừa lảo đảo ôm vết thương nơi tay trái đứng dậy thì bị một lực đẩy vô hình làm hắn bay xa hàng trăm mét hướng về phía Ngọc Bình. Ả bay đến đỡ lấy Doanh Chính đang trọng thương, và: "Chàng có làm sao không?"

Doanh Chính vừa phun một ngụm máu liền nhẹ nhàng nói:

"Ta không sao!"

Dương trợn mắt khi nhìn thấy khung cảnh quen thuộc này.

"Khung cảnh này thật quen thuộc, đúng rồi

Thần Điêu Đại Hiệp, bảo sao nhìn mặt thằng này thấy quen quen!"

Sau đó Dương liền hỏi Google

"Ê Gu gồ, sao hắn giống thần điêu đại hiệp quá vậy, mà tao có thấy con chim nào đâu?"

"Có!" Gu gồ dừng 1 nhịp rồi nói tiếp: "To gần bằng của ngươi!"

"Hả?"

Trong Lúc Dương đang hoang mang cực độ một phần vì câu trả lời của gu gồ , một phần vì hắn không biết hắn được dịch chuyển đến đây vì mục đích gì thì xung quanh hắn xuất hiện một chiếc l*иg linh lực cực manh, mạnh đến nỗi có thể dễ dàng bóp chết một vị Thần. Phía trên cao, giọng nói âm trầm của gã bán sách phát ra:

"Võ Phi Dương, xin lỗi vì đã đưa ngươi đến nơi xa xôi này, nhưng đây cũng là một kỳ ngộ đối với ngươi, ta sẽ cho ngươi hiểu rõ về sự bình yên mà ngươi mong muốn phải đánh đổi bằng thứ gì. Ta mong rằng ngươi hãy nhớ lấy thật kỹ những gì ngươi thấy ,có lẽ sau hôm nay ngươi sẽ biết được rằng thế giới này cần gì ở ngươi!"