Chương 62: Giao phong
Dùng bữa xong lái xe về nhà, gương mặt Vệ phụ cơ hồ đã biến thành màu xanh đen.Đoàn Hàn Chi bảo tài xế về trước, còn y tự mình ngồi vào ghế lái, một tay thoải mái đặt lên vô-lăng, một tay lấy ra gói thuốc lá Trung Hoa: “Bác à, hút một điếu không?”
Vệ phụ hừ mạnh một tiếng: “Tránh ra xa một chút, bẩn!”
Đoàn Hàn Chi cười nhạt, quay đầu ra chỗ khác, cũng không thấy rõ trên mặt y là biểu tình gì.
Đoàn Hàn Chi đem chiếc Bentley đen đậu ngoài ga-ra, sau đó một bên gọi điện thoại cho tài xế Quan gia đến lấy xe, một bên mở cửa giúp Vệ phụ. Không ngờ Vệ phụ vừa bước xuống liền tiện tay đẩy y một cái, khiến y lảo đảo nửa bước. Vệ Hồng vội vàng chạy tới đỡ lấy y.
Vệ phụ lạnh lùng hừ một tiếng: “Nghiệp chướng!” Sau đó cũng không quay đầu lại, bỏ đi.
Vệ Hồng thoáng đờ người, không lên tiếng.
Đầu dây bên kia, Quan Phong nhạy cảm dừng một chút, hỏi: “Không sao chứ? Cậu đang ở cùng ai?”
“Không.” Đoàn Hàn Chi nhếch lên nụ cười nửa miệng châm biếm, “Không có việc gì.”
Nhà của Đoàn Hàn Chi chính là một căn biệt thự trong khu đất vàng. Phương hướng, kích cỡ, thiết kế không cần nói, toàn bộ nội thất bên trong đều thể hiện tuyệt đối phong cách cá nhân của Đoàn Hàn Chi. Có thể nói, lúc trước khi lắp đặt, y hoàn toàn không tính đến việc một ngày nào đó sẽ cùng người khác sống chung nơi đây.
“Căn nhà này ai mua?” Vệ phụ sau khi dạo một vòng ngoài hoa viên biệt thự mới không nhanh không chậm mở miệng, trong giọng nói tràn đầy tư thế khởi binh vấn tội.
Đoàn Hàn Chi một bên lấy chìa khóa mở cửa, cũng không quay đầu lại, thản nhiên nói: “Cháu.”
“Hết… hết bao nhiêu tiền?”
Vệ lão gia tuy rất khinh thường cái nghề ‘con hát’, nhưng ông vẫn biết đứa con trai lớn của ông kiếm được rất nhiều tiền. Chỉ là, ông tuyệt đối không nghĩ tới đạo diễn nổi tiếng còn kiếm được nhiều tiền hơn so với diễn viên, đó là chưa kể tới xuất thân Đoàn Hàn Chi cao hơn Vệ Hồng gấp mười lần. Điểm khác nhau duy nhất là Vệ Hồng có kế hoạch đầu tư, còn Đoàn Hàn Chi thì không quan tâm y tiêu tiền thế nào — y chỉ quan tâm thân thể có bảo dưỡng tốt không, sinh hoạt có đủ thoải mái không.
Vệ phụ cho rằng, hiện tại con trai ông bị tên đồng tính luyến ái câu dẫn. Như vậy, bước đầu tiên chính là phải đoạt lại trái tim con mình, nhân tiện bảo toàn tài sản, không để tên đồng tính luyến ái bụng dạ khó lường lừa chiếm hết.
Đoàn Hàn Chi biết ông suy nghĩ cái gì, đây là cách nghĩ hết sức thế tục hết sức bình thường. Cho dù là mối quan hệ giữa nam và nữ, cha mẹ cũng sẽ ngầm hỏi thăm mấy vấn đề này. Nhưng cho dù hiểu rõ, y vẫn không nhịn được, từ đáy mắt hiện lên tia sáng mang đầy ý tứ trào phúng.
“Giá thị trường của căn nhà này bằng một phần ba doanh thu phòng vé từ bộ phim thứ tám của cháu.” Đoàn Hàn Chi mở cửa ra, bước vào phòng khách, “Thời điểm đó, có lẽ Vệ Hồng còn đang học trung học.”
Câu cuối cùng y có thể không nói, nhưng y vẫn nhịn không được thốt ra.
Phòng khách là lãnh địa riêng của Đoàn Hàn Chi — bày trí một sân bóng rổ nhỏ. Y vốn dĩ không có dự định tiếp đãi bất cứ ai trong phòng khách. Đây rõ ràng là phong cách thiết kế vượt quá khả năng lý giải của Vệ phụ Vệ mẫu, Vệ mẫu đi vòng quanh sân bóng rổ một vòng, nhịn không được lên tiếng trách móc: “Vệ Hồng, sao con có thể biến căn nhà thành bộ dạng này? Sân bóng rổ mà xây trong nhà? Quá xằng bậy!”
Vệ Hồng nhanh trí nói ngay: “Mẹ, tại con thích chơi bóng trong nhà.”
“Nhìn xem, ở đây nữa này, sao có thể đặt TV cạnh sân bóng rổ, lỡ đập bể màn hình thì tính sao đây?” Vệ mẫu đau lòng, vuốt ve rạp chiếu phim mi-ni gia đình, “Nhiều đĩa như vậy, các người chứa nhiều đĩa trong nhà như vậy làm gì? Sao không bán đi bớt? Còn có cái đĩa này với cái đĩa này nữa, ai da đều giống hệt nhau! Các người mua nhiều đĩa giống nhau như vậy làm chi? Không lãng phí tiền ư? Tiền không dễ kiếm, sao có thể tiêu xài bậy bạ, thật là…”
“Một để xem một để thu lại một để cất, ngoài ra thì tặng cho bạn bè.” Đoàn Hàn Chi không nhanh không chậm nói, “Trên lầu cháu còn có phòng chiếu phim chuyên nghiệp, hai bức tường chứa đĩa, khoảng ba ngàn cái.” Y mở cửa phòng ngủ, thay quần áo ở nhà.
Vệ mẫu sau một lúc lâu cứng họng vẫn nhịn không được quay đầu trách Vệ Hồng: “Các người sao có thể loạn như vậy? Thật quá tùy tiện!”
Trong lòng Vệ Hồng đối với chuyện cha mẹ đến thị sát cũng có chút không thoải mái lắm, nhưng bất đắc dĩ đây là mẹ mình, chỉ đành nhíu mày cố gắng tự kiềm chế: “Mẹ, con là diễn viên y là đạo diễn, đây là công việc, không có biện pháp.”
“Cái gì không có biện pháp? Mấy cái đĩa giống nhau mua nhiều như vậy, như thế nào gọi là không có biện pháp? Ôi chao, từ nhỏ con đã như vậy rồi, một chút cũng không biết cuộc sống trong nhà vất vả, cứ muốn cái gì thì nhất định phải có cái đó. Đã lớn đầu như bây giờ, con vẫn không hiểu chuyện…”
Vệ mẫu một bên càm ràm, một bên mở lung tung mấy cánh cửa trong nhà. Kết quả, không nghĩa tới vừa mở một cánh cửa ra, liền đúng lúc gặp Đoàn Hàn Chi đang thay quần áo. Nửa người trên chuẩn bị mặc áo thun hoàn toàn trần trụi, bị Vệ mẫu nhìn thấy: “Ai nha nha nha!”
Đoàn Hàn Chi lại càng bị hù đến nhảy dựng: “Ai đó?”
Khi Vệ Hồng chạy tới thì bắt gặp cảnh Đoàn Hàn Chi kinh hoàng còn chưa kịp khôi phục bình tĩnh, áo cũng chưa mặc xong, ***g ngực lộ ra mảng lớn, “Đây… đây…”
“Hiểu lầm, hiểu lầm! Y thay quần áo!” Vệ Hồng mau chóng chạy lại dẫn cha mẹ ra ngoài, “Bình thường chúng con không có đóng cửa, bình thường không có người ngoài đến…”
Vệ phụ lại bạo phát tại chỗ: “Cái gì gọi là người ngoài? Cha mẹ tính là người ngoài sao? Cha mẹ sinh ra mày, thế nhưng biến thành người ngoài? Thằng tiểu tử Vệ Hồng, chúng tao nuôi mày bao nhiêu năm, mày lại một tay gạt chúng tao ra ngoài! Ghê tởm! Hạ lưu! Chúng tao đã làm gì có lỗi với mày nên mày muốn Vệ gia mất hết mặt mũi? Mày phải nói rõ ràng cho tao, mày lập tức nói rõ ràng cho tao!”
“…” Vệ Hồng cứng họng: “Con… con nhất thời nói sai… Cha à, cha đừng cưỡng từ đoạt ý như thế…”
Đoàn Hàn Chi lười tham gia vụ cãi nhau của người nhà bọn họ, không nhanh không chậm mặc thêm áo khoác, ngồi bên cạnh giường, rút ra một điếu thuốc. Không ngờ trận cãi vả này đã định trước y trốn không thoát. Quần áo bốn mùa của y rất nhiều, tây trang mặc trong những sự kiện quan trọng đầy ắp ngăn tủ; mấy món đồ da, lông dê này nọ nhét trong góc tủ; áo khoác, áo thun, quần jean mới mặc một lần đã ném lung tung dưới thảm; bít tất, khăng quàng cổ, bao tay linh tinh mỗi món một hướng. Vệ mẫu cả đời dọn dẹp nhà cửa thành thói quen, nhịn không được tiếp tục lải nhải: “Nhà cửa sao có thể bề bộn như vậy? Các người không thu dọn ư? Dù sao cũng phải có một phụ nữ làm việc nhà mới tốt! Quần áo mua nhiều quá, bình thường chỉ cần hai bộ để thay đổi không phải là đủ rồi sao, cần nhiều quần áo như vậy làm gì? Thật sự quá lãng phí! Coi chừng trời đánh các người…”
Đoàn Hàn Chi yên lặng phun ra một ngụm khói thuốc, chậm rãi nói: “Bá mẫu, đây là nhà cháu.”
Vệ mẫu nghẹn lời.
“Đây là…” Đoàn Hàn Chi dừng một chút, khóe mắt lãnh đạm nhìn bốn phía xung quanh, “Đồ đạc của cháu.”
Khói thuốc chậm rãi lan rộng, “Bác lấy thân phận gì đứng đây, ngang ngược chỉ trích nhà cháu? …Là người thân của cháu, là mẹ của người yêu cháu, hay là kẻ thù đối địch?”
Vệ mẫu hai tay run rẩy kịch liệt, ánh mắt Đoàn Hàn Chi nhìn bà bình tĩnh đến mức gần như lạnh lùng.
Nhất cử nhất động của y đều mang theo nét tao nhã cùng cao cao tại thượng không nói nên lời, loại miệt thị cố ý kia lại càng khiến người ta toàn thân phát lạnh. Mỗi ánh mắt mỗi nụ cười của y đều ngầm nói cho ngươi biết, y chính là so với ngươi kiêu ngạo hơn, chính là so với ngươi cao quý hơn… Y tồn tại chính là để ngươi cảm nhận được, y so với ngươi khác biệt, để ngươi tự biết xấu hổ, xấu hổ vô cùng.
Đoàn Hàn Chi bình thường không phải như vậy.
Đây là y cố ý.
“Bất quá thật xin lỗi, từ nhỏ cháu đã không được học cách làm sao thu dọn quần áo và sắp xếp nhà cửa. Mẹ cháu cũng không học được, bởi vì đều có người làm giúp bà. Cháu nhìn thấy nghe thấy, được giáo dục chính là như vậy. Cho nên đời này cháu cũng không dự tính học cách làm mấy chuyện vặt vãnh đó.”
Đoàn Hàn Chi đem tàn thuốc phẩy phẩy vào gạt tàn kế bên, động tác thờ ơ: “Nếu bác muốn cháu học cách sắp xếp nhà cửa, như vậy xin bác dùng thân phận người nhà đến dạy cháu. Còn nếu bác không có ý định nghĩa là bác không có tư cách đối với lối sinh hoạt của cháu ngang ngược chỉ trích.”
Y đứng lên, ra vẻ bất đắc dĩ làm một động tác tay nho nhã lễ phép.
“Thật xin lỗi.” Y nói, “Bất quá cháu muốn nhắc nhở bác, đây là nhà cháu. Cháu bỏ tiền, cháu mua nhà, quyền sở hữu tài sản ghi rõ ba chữ Đoàn Hàn Chi. Nơi này chính là địa bàn của cháu.”
Vệ mẫu vẫn đứng yên không nhúc nhích. Sau một lúc, bà bỗng nhiên bộc phát ra tiếng gào khóc kinh thiên động địa.
“Lão Vệ, chúng ta đi thôi!!!” Bà cuồng loạn đấm đá Vệ phụ, ngay cả Vệ Hồng xông tới can ngăn cũng bị đánh, “Chúng ta đi, đi thôi! Mang con trai cùng đi! Còn lẽ trời hay không, còn vương pháp hay không? Còn vương pháp hay không chứ?”
Vệ phụ luống cuống tay chân, run rẩy đưa tay chỉ vào mặt Đoàn Hàn Chi, giận đến mức gương mặt đỏ bừng: “Cậu cứ chờ đó cho tôi! Tôi đi tìm đơn vị của các người! Đừng tưởng việc này kết thúc ở đây, đơn vị của các người đâu? Tôi đi tìm lãnh đạo của các người! Cậu cứ chờ đó cho tôi!”
“Ông còn nói nhiều làm gì? Loại chuyện xấu hổ như vậy có thể nói ra ngoài sao?” Vệ mẫu khóc đến mức chảy đầy nước mắt nước mũi. Vệ Hồng kéo bà, nhưng bà nhất quyết ngồi bệt dưới đất, sống chết không chịu đứng dậy, “Mặt mũi nhà chúng ta… thanh danh trong sạch mấy đời nhà chúng ta… Nhà chúng ta là gia đình thanh bạch…”
Vệ Hồng cảm thấy đau đầu sâu sắc: “Mẹ, mẹ không sao chứ? Cha, cha ngồi xuống trước, ngồi xuống trước đi!”
Vệ phụ đẩy hắn ra, kéo Vệ mẫu dậy: “Chúng ta đi thôi! Lần này chúng tao đi, sau này không bao giờ nhìn mặt mày nữa! Tên nghiệt chủng, vô liêm sỉ!”
Vệ mẫu ngược lại một bên chùi nước mắt, một bên vỗ mạnh đùi: “Không được, mang con trai cùng về! Nhất định phải mang con trai cùng về! Dẫn nó đến bệnh viện kiểm tra xem có bệnh gì không! Bằng không chúng ta không thể trở về!”
Căn nhà quanh năm an tĩnh của Đoàn Hàn Chi cuối cùng cũng bị tiếng tranh cãi, tiếng kêu khóc, tiếng đấm tiếng đá bao phủ, có lẽ trong phạm vi một trăm thước đều nghe được rõ ràng rành mạch. Đoàn Hàn Chi lỗ tai ong ong, y nghe không hiểu ngôn ngữ phương Bắc, cảm thấy nó tựa như bom nổ oanh tạc thẳng vào màng tai y, khiến tim y đập loạn xà ngầu.
“Được rồi, bình tĩnh chút đi. Không quen với mùa đông, hai vị lão nhân lão thái thái có thể đi đâu chứ?” Đoàn Hàn Chi đứng lên, tiện tay dụi tắt đầu thuốc lá xuống gạt tàn thủy tinh trên bàn, “Vệ Hồng, cậu đi thu xếp phòng khách cho cha mẹ cậu ở.”
“Anh đi đâu?” Vệ Hồng giữa tiếng tranh cãi vẫn cố gắng vùng vẫy hỏi Đoàn Hàn Chi.
“Đến chỗ thích hợp với tôi hơn.” Đoàn Hàn Chi cũng không quay đầu lại, mở cửa ra, “Cậu ít quản tôi đi.”
Từ trước cửa hoa viên dưới lầu, vẫn còn mơ hồ nghe được tiếng kêu khóc sắc nhọn của người phương Bắc truyền đến. Đoàn Hàn Chi rời khỏi hoa viên, nhìn thấy bên kia đường, chiếc Bentley đen vẫn đang lẳng lặng đậu nơi đó. Tài xế Quan gia đứng cạnh cửa sau, vừa thấy y bước đến liền cúi người, cung kính mở cửa xe.
“Sao lại mặc ít như vậy?” Quan Phong mặc áo khoác dày, ngồi trong chiếc xe ấm áp mười phần nhắm mắt dưỡng thần.
Đoàn Hàn Chi đem chính mình vùi sâu vào băng ghế sau bọc da rộng rãi, “Đi vội quá, không kịp mặc.”
“Sắc mặt cậu rất khó coi. Như thế nào, chiến đấu trực diện, ai thắng?”
Gương mặt băng lãnh của Đoàn Hàn Chi không chút nào thay đổi, đuôi mày khóe mắt đều âm trầm, phảng phất như mây mù giữa trời đông, “–Ai cũng không thắng.”
Ô tô lặng lẽ khởi động, nhanh chóng dọc theo đường lớn rời khỏi khu nhà.
“Cậu tính đi đâu? Hay là đến nhà tôi ở mấy ngày đi.”
“Còn lâu! Tìm cho tôi một khách sạn được rồi.”