Chương 60: Có địch đột kích
Phần một “Truyền thuyết thú vương” công chiếu tuần đầu tiên, doanh thu phòng vé vượt xa tất cả những bộ phim chiếu cùng thời điểm, hoàn toàn xứng đáng giành được thành tích đệ nhất doanh thu trong tháng.Hôm Vệ Hồng từ trên mạng biết được tin tức này, hắn đang chưng cá cách thủy, nấu nồi canh xườn, xào một đĩa thức ăn, còn khui chai rượu vang chờ Đoàn Hàn Chi về. Sau khi Đoàn Hàn Chi huấn luyện, trù nghệ của Vệ Hồng thăng tiến nhanh chóng hơn cả tốc độ hỏa tiễn thăng thiên, ngay đến đầu bếp nặng hai trăm cân của khách sạn dưới lầu cũng phải chịu thua hắn.
Không ngờ, thời điểm Đoàn Hàn Chi trở về, sắc mặt y không tốt lắm, khuôn mặt âm trầm, khóe mắt đuôi mày đều mang theo một loại ẩn nhẫn mơ hồ.
Vệ Hồng không dám trêu chọc y, mau chóng chạy tới nhận lấy áo khoác của y treo lên giá. Thế nhưng Đoàn Hàn Chi chỉ liếc mắt nhìn bàn đồ ăn kia một cái rồi khoát tay nói: “Tôi lập tức phải đi ra ngoài, cậu cứ tự ăn trước. Dạ dày tôi thật sự khó chịu lắm, bị đám người kia chọc tức đến sắp xuất huyết não.”
“Đám người nào?”
“Nhà đầu tư bên Mỹ.”
“Hả?” Khái niệm trực tiếp về nhà đầu tư bên Mỹ của Vệ Hồng chính là gã Eisenach đã bị hắn đập hai lần, “Bọn họ lại làm gì anh? Cản đường cản lối? Bắt cóc? Giam cầm? Trói chặt?…”
“Cậu học mớ lung tung lộn xộn đó từ đâu vậy? Tôi thấy cậu nên ít lên mạng một chút đi.”
Vệ Hồng nôn nóng vẫy đuôi loạn xạ: “Vậy rốt cuộc là sao? Nhà đầu tư bên Mỹ đã làm gì anh?”
Đoàn Hàn Chi vào phòng ngủ thay quần áo, đưa lưng về phía Vệ Hồng, cởi ra chiếc áo sơmi hàng Italia đính lông thú ôm sát cơ thể, thay bằng chiếc áo lửng có vẻ thoải mái hơn, nói: “Bọn họ dự định liên tục từ phần ba sẽ chia hoa hồng hợp đồng, còn há mồm đòi 40%. Tôi thừa nhận kinh phí quay phim so với tôi tưởng tượng còn tiêu hao nhanh hơn, nhưng số vốn đầu tư của bọn họ căn bản không đủ trình độ tiêu chuẩn 40%, nhiều nhất chỉ khoảng 30% thôi. Dựa vào cái gì bọn họ chi ít thu nhiều?”
Vệ Hồng bưng chén canh đứng trước cửa phòng, nhìn Đoàn Hàn Chi cởϊ qυầи tây, thay vào quần jean G-Star màu xanh nhạt. Bắp chân rắn chắc ôm gọn dưới lớp vải, hiện ra độ cong thon dài ngọt ngào. Hắn nuốt một ngụm nước miếng, nói: “Nếu vậy, anh có thể bắt bọn họ bỏ thêm tiền đầu tư a.”
“Bọn họ không chịu, nói lúc trước đã quy định quy cách và dự toán quay rồi, chi tiêu thực tế vượt quá dự toán là trách nhiệm của đạo diễn tôi.” Đoàn Hàn Chi cài khuy áo đồng, rồi kéo khóa quần jean, “Tôi khinh! Bộ phim nào mà chi tiêu không vượt quá dự toán hả!? Người đạo diễn nào có thể tính toán chuẩn xác số tiền vốn cần thiết? Tôi là đạo diễn chứ không phải kế toán viên cao cấp!”
Vệ Hồng cúi đầu khom lưng, hầu hạ vị tổ tông này uống hết một chén nhỏ canh ngô gạch cua, giúp y choàng quăng quàng cổ lông dê, mang bao tay: “Anh tính đi đâu? Thật sự không cần tôi đưa đi?”
“Tôi đi tìm Quan Phong, tài xế của hắn đang chờ tôi dưới lầu.”
Đoàn Hàn Chi nhận lấy chiếc khăn trên tay Vệ Hồng, chùi chùi miệng, diện mạo hiên ngang phong lưu tiêu sái bước ra ngoài cửa, phía sau lưu lại thân ảnh nàng dâu nhỏ Vệ Hồng tiêu điều đón gió.
Thật lâu sau, Vệ Hồng rốt cuộc nhìn cái chén không Đoàn Hàn Chi đã uống hết trong tay, ủy khuất nức nở một tiếng.
“Đạo diễn Đoàn, anh cùng Quan Phong rốt cuộc có phải hay không có gian tình a…”
……
Quan Phong đã xuất viện về nhà nhưng đi lại vẫn chưa thuận tiện, đại bộ phận gia nghiệp đều giao cho Quan Duệ cùng Quan Tĩnh Trác xử lý, hắn chỉ phụ trách công việc cuối cùng là ký tên, cộng thêm uống trà uống trà phơi nắng phơi nắng, chăm sóc cây cỏ, bón thức ăn cho con chim lông vàng.
Đoàn Hàn Chi bước qua cổng lớn hoa viên bằng đồng khắc hoa văn của Quan gia, từ đằng xa đã trông thấy Quan Phong ngồi trên xe lăn, vươn một ngón tay chơi đùa con chim nhỏ. Chim vàng cất tiếng hót chíu chít, vẫy cánh bay loạn trong ***g.
Ánh mặt trời mùa đông rơi xuống người Quan Phong. Hắn mặc áo choàng lông dê màu trắng, quần vải màu xám tro, mái tóc hơi dài một chút, phối hợp cùng làn da trắng, nhan sắc vô cùng mộc mạc, khiến hắn đặc biệt trẻ trung.
Đoàn Hàn Chi bước đến, nhìn hắn chơi đùa với con chim: “Anh vậy mà rất thảnh thơi nha, sắp nước mất nhà tan đến nơi rồi, còn vui vẻ được.”
“Có một số chuyện sốt ruột cũng vô dụng.” Quan Phong thản nhiên nhìn con chim trong ***g,ánh mắt thâm thúy khiến người ta nhìn không thấu, “Hơn nữa, gì mà đến nỗi nước mất nhà tan? Nhiều nhất chỉ tặng bọn chúng của hồi môn thôi.”
“Anh cam tâm cho nhà đầu tư bên Mỹ của hồi môn?”
“Nếu không tôi phải làm sao bây giờ?” Quan Phong hỏi ngược lại, tựa mình vào lưng ghế dựa phía sau, bộ dáng vừa vô cùng mãn nguyện vừa vô cùng tinh tế, “Không tặng của hồi môn, hay tôi đem cậu gả đến Mỹ để cầu thân nhé?”
Đoàn Hàn Chi bật cười: “Anh thật không đứng đắn.”
Hai nam nhân đã đứng trên đỉnh cao trong giới giải trí nhiều năm, một người đẩy người còn lại, trong ánh mặt trời mùa đông bước dọc trên hành lang, chậm rãi tiến vào phòng. Khuôn mặt cùng thân ảnh của bọn họ đều phảng phất như ngưng đọng với thời gian, hết thảy mọi thứ vẫn giống hệt lúc bọn họ lần đầu gặp nhau vào mười mấy năm trước. Vạn vật đều có thể thay đổi, nhưng bọn họ tựa hồ vẫn đứng yên, cho tới bây giờ chưa từng di chuyển.
Đoàn Hàn Chi ngồi trên chiếc ghế sôpha khổng lồ màu trắng trong phòng khách Quan gia, Quan Phong ngồi đối diện bàn trà, chỉ nghe một loạt tiếng giày cao gót giẫm trên nền đá cẩm thạch, sau đó Quan Duệ bưng khay trà đi tới.
Nàng mặc sườn xám tơ tằm màu xanh da trời, cổ áo lông chồn màu xám, cổ tay đeo vòng hoàng ngọc lục bảo Hạo Ngọc màu xanh lá, nhan sắc căng tràn nhựa sống. Cách ăn mặc của nàng có chút phong vận dân quốc, hơn nữa nàng lại bới tóc, đặc biệt có vẻ dịu dàng cao quý.
Đoàn Hàn Chi nhận ly trà lài của nàng: “Wow, bộ trang phục này không tệ nha, chuẩn bị ra ngoài khiêu vũ sao?”
Quan Duệ liếc xéo y: “Tôi còn cất giữ một bộ quân trang, giày ống lẫn nguyên bộ huy chương của Quốc Dân đảng, Đoàn đại đạo diễn có muốn xem thử không?”
Đoàn Hàn Chi phất tay cười ha ha: “Được rồi được rồi, chờ khi nào Quan gia kinh tế khó khăn, cứ kêu Quan Phong đem hết mấy thứ đó bán cho tôi, bảo đảm không khiến các người chịu lỗ.”
Quan Duệ nhún vai, xoay người tiêu sái bỏ đi.
“Cậu thật sự cảm thấy tôi kinh tế khó khăn?” Quan Phong vắt chân ngồi trên ghế sô-pha, thờ ơ thổi ly trà, “Cậu thật đủ tự tin, cho dù tôi có đầu tư cho bốn mươi bộ phim kì huyễn thế này, cũng không sập cửa Quan gia được đâu.”
“Nhưng hiện tại tôi không đủ tiền dùng rồi. Kế tiếp sẽ lập tức quay phần hai, vốn đầu tư của công ty giải trí Minh Hoa không thể xoay vòng nữa, tôi phải dùng đến tiền của nhà đầu tư Guansider bên Mỹ.”
“Vậy cứ dùng a.”
“Anh còn bình tĩnh như vậy? Bọn họ muốn chia 40% hoa hồng, nhưng tiền đầu tư thì chỉ như giọt nước ngoài biển, rõ ràng là lừa đảo. Chuyện như vậy anh cũng có thể nhẫn nhịn?”
Quan Phong từ tốn uống ngụm trà, hơi nóng lượn lờ quanh nét mặt thản nhiên không dao động không gì sánh được của hắn.
“Hàn Chi à…” Quan Phong nói, “Nếu tôi là bọn họ, lúc này tôi nhất định không chỉ lừa đảo. Tôi sẽ trước tiên đem quyền đầu tư gắt gao nắm trong tay, sau đó nhân cơ hội dùng công phu sư tử ngoạm, yêu cầu chia càng nhiều hoa hồng hơn. Cậu không chịu? Được thôi, tôi sẽ bắt cậu phun ra mấy cụm rạp chiếu phim. Quyền sở hữu cụm rạp chiếu phim là mạch máu của công ty giải trí, cậu không đồng ý phải không? Vậy tôi không đầu tư nữa. Tôi sẽ để bộ phim này chết đúng thời điểm có khả năng nổi tiếng nhất. Sau đó cậu chết, cậu không quay tiếp được nữa, tôi sẽ cho cậu chút tiền an ủi, đoạt lấy quyền sản xuất của cậu, tôi tự mình quay. Thanh danh phần một do cậu tạo nên thuộc về tôi, thị trường của cậu thuộc về tôi, ngay cả cụm rạp chiếu phim của cậu cũng thuộc về tôi. Cái gì gọi là ăn tươi nuốt sống? Chính là cái này đấy.”
Đoàn Hàn Chi trầm mặc ngồi dựa vào ghế sô-pha.
Quan Phong nghiêng người, vỗ vỗ vai y, “Cạnh tranh trong thương trường giải trí chính là như vậy. Hiện tại, loại chuyện này không xảy ra, đã do tôi khống chế tốt lắm rồi. Sinh thêm nhiều chuyện, tôi thật sự lo không nổi.”
“…Ý của anh là kêu tôi đi lấy đao, xông đến đâm thẳng vào bụng đám người nước Mỹ kia?”
“Đâm được cứ đâm a.”
Đoàn Hàn Chi đưa tay giật lấy con dao nhỏ gọt hoa quả trên bàn, “Tôi bây giờ đâm anh trước.”
“Cậu giỏi nha Đoàn Hàn Chi.” Quan Phong nghiêng người, né tránh lưỡi dao, “Bất quá nói đi phải nói lại, cậu cũng nên thoải mái một chút, có thể nhượng bộ thì cứ nhượng bộ. Người đã lớn tuổi rồi, cần nhiều tiền như vậy làm gì chứ? Vệ Hồng không chiếu cố cho cậu sao, dưỡng ra một con kim mao ngốc hợp khẩu vị là đủ rồi, lịch sử ngành điện ảnh sẽ ghi nhớ thành tựu huy hoàng này của cậu.”
Trong đầu Đoàn Hàn Chi hiện ra hình tượng một con cún bự chảng lè lưỡi vẫy đuôi, nhịn không được hắc tuyến: “Thành tựu huy hoàng cả đời của lão tử không bằng dưỡng ra một con cún ngốc?”
Đúng lúc này, cửa phòng bị đẩy ra. Quan Tĩnh Trác một bước tiến vào, vừa kịp nghe thấy câu cuối cùng của Đoàn Hàn Chi.
Động tác Đoàn Hàn Chi hơi dừng một chút, Quan Tĩnh Trác cũng dừng bước… Trong phút chốc, tất cả mọi người đều thoáng xấu hổ, bầu không khí trở nên trầm lắng.
“…” Quan Phong quay đầu lại, “Về rồi à?”
Quan Tĩnh Trác “Ừ!” một tiếng, nhanh chóng cúi đầu, “Tôi lên lầu có chút chuyện, hai người… Hai người cứ từ từ tán gẫu.”
Quan Tĩnh Trác ba bước cũng thành hai bước, chạy lên lầu, thiếu chút nữa xô ngã Quan Duệ đang chuẩn bị ra cửa. Quan Duệ dừng bước, yên lặng nhìn theo anh đi vào thư phòng, thở dài, nhưng không lên tiếng.
‘Rầm!’ một tiếng vang nhỏ, Quan Tĩnh Trác đóng chặt cửa thư phòng. Thanh âm quanh quẩn thật lâu trong phòng khách, thế nhưng Đoàn Hàn Chi chỉ lo cúi đầu uống trà, không ai thấy rõ trên mặt y là biểu tình gì.
Quan Phong trầm ổn nâng ly trà lên: “Nghiệt trái a nghiệt trái.” Biểu tình trên mặt hắn không chút sứt mẻ, ánh mắt bi thương hiền lành, tựa như Bồ Tát ngồi ngay ngắn trên đài hoa sen.
……
Đoàn Hàn Chi bước ra khỏi cửa lớn Quan gia, đang chuẩn bị về nhà, đột nhiên nhận được điện thoại của Vệ Hồng: “Đạo đạo đạo… đạo diễn Đoàn… không… không hay rồi!”
“Như thế nào, có chuyện gì? Nhà cậu cháy hả?”
“So với cháy nhà còn khẩn cấp hơn a!” Thanh âm của Vệ Hồng cũng thay đổi, “Cha mẹ tôi từ dưới quê lên đây, hiện tại đang ở nhà ga, vừa gọi điện thoại bảo tôi đi đón họ!”
Đoàn Hàn Chi nuốt ngược một ngụm khí lạnh.
Tài xế của Quan gia ngồi trên ghế lái, thông qua kính chiếu hậu liếc mắt nhìn Đoàn Hàn Chi một cái: “Đạo diễn Đoàn, sao sắc mặt ngài khó coi như vậy…”
“Công công bà bà của lão tử… Ấy, không phải, phi phi, là nhạc phụ nhạc mẫu đại nhân đến đây.” Đoàn Hàn Chi mặt tái nhợt, thì thào: “Chết tiệt, lão tử từng quay bộ phim Bạch nương tử truyền kỳ, nhưng lão tử không muốn làm Bạch Tố Trinh bị nhốt dưới Lôi Phong tháp đâu.”
Tài xế đạp phanh xe: “Vậy chúng ta hiện tại?”
Gương mặt trắng nõn như điêu khắc từ băng tuyết của Đoàn Hàn Chi hiện lên một mảnh nghiêm túc: “Đi thôi! Chúng ta đến nhà ga trực tiếp nghênh địch!”