Sau Khi Xuyên Đến Ngự Thiện Phòng Làm Công, Tôi Trở Thành Lệnh Phi

Chương 29

Bảy ngày sau, Ngụy Thanh Thái cùng phu nhân Ngụy Dương thị vào cung.

Trước tiên Ngụy Thanh Thái đến Dưỡng Tâm điện thỉnh an hoàng thượng, Ngụy Dương thị thì theo sự hướng dẫn của Lan Nhược đến cung Trường Xuân, sau đó hai người mới đến cung Vĩnh Thọ, gặp lại "nữ nhi" đã xa cách mười mấy năm.

Nói ra cũng thật trùng hợp, nữ nhi đã mất tích của Ngụy Thanh Thái hiện tại tuổi cũng tương tự như Ngụy Chi Huệ, khoảng mười tám, mười chín tuổi.

Trong phòng nhỏ của cung Vĩnh Thọ, Ngụy Chi Huệ mặc cung trang màu đỏ khói, trên tóc cài một chiếc trâm hoa hải đường được hoàng hậu ban thưởng.

Hai tay đặt trên đầu gối, cô có chút lo lắng.

"Tiểu chủ, lão gia và phu nhân đã đến." Hàm Vân bước vào bẩm báo.

Ngụy Chi Huệ hít sâu một hơi, nhìn Sơ Lăng: "Một lát nữa các ngươi ở bên ngoài hầu hạ."

Cô cũng không biết mình có phải là con gái của Ngụy Thanh Thái hay không, cô chỉ biết trong cung Vĩnh Thọ, ngoài Sơ Lăng và Tiểu Cao, những người khác đều tin cô là con gái hai người kia.

Cô tự mình đứng dậy, bước ra ngoài đón: "Phụ thân, mẫu thân!"

Nếu là ở hiện đại, chắc chắn cô sẽ tự thưởng cho mình giải Oscar Nữ diễn viên chính xuất sắc nhất.

Lan Nhược và Đức Trung đích thân đưa hai người đến, Ngụy Chi Huệ liếc nhìn những người theo sau: "Hàm Tú dẫn Đức Trung công công và Lan Nhược cô cô đến phòng nhỏ uống trà, Sơ Lăng đi rót hai chén trà thượng hạng mang vào."

Nói xong, mỗi bên tay cô dìu một người bước vào tẩm điện.

Cô tự tay dìu hai người ngồi xuống ghế, thể hiện sự hiếu thảo hết mức: "Nữ nhi bất hiếu, xa cách mười mấy năm, đến hôm nay mới biết được cha mẹ thân sinh là ai." Trong lời nói còn mang theo chút đau lòng.

Ngụy Dương thị nhìn thấy nữ nhi xa cách bao năm, lệ đã rơi đầy mặt, bà lấy khăn lau nước mắt: "Đều là lỗi của ngạch nương, nếu không để con lạc mất, con đâu phải chịu uất ức ở Ngự Thiện Phòng, dù chúng ta có xuất thân Tương Hoàng kỳ, nhưng nếu tham gia tuyển tú thì cũng sẽ được là cung nữ bên cạnh nương nương."

Ngụy Chi Huệ không ngờ Ngụy Dương thị lại biết mình từng làm việc ở ngự thiện phòng, nhưng cô cũng không tỏ ra ngạc nhiên.

Đúng lúc này Sơ Lăng mang trà vào: "Đây là tiểu chủ đã dặn chuẩn bị từ sớm, tiểu chủ nhớ lão gia và phu nhân đã nhiều ngày rồi."

Ngụy Thanh Thái và Ngụy Dương thị nghe vậy, liền đứng dậy muốn hành đại lễ, nhưng bị Ngụy Chi Huệ vội vàng ngăn lại.

"Đáng lẽ vừa vào đã phải hành lễ, tiểu chủ ân cần, là nô tài đã không đúng quy củ."

Ngụy Chi Huệ không thể làm gì khác, đành cho phép hai người hành đại lễ này, vừa hành lễ xong, cô liền tự mình đỡ hai người dậy.

"Xa cách bao năm, sao ngạch nương không nói chuyện với nữ nhi vui vẻ, mà cứ khóc mãi thế ạ?" Ngụy Chi Huệ đưa đĩa bánh gạo hoa quế cho Ngụy Dương thị.

"Phụ Thân và mẫu thân nếm thử xem? Đây là nữ nhi tự tay làm." Chiếc bánh gạo nhỏ xinh được điểm thêm chút mật ong, rắc không ít hoa quế khô, hương hoa quế thơm thơm cũng thấm vào bánh gạo.

Ngụy Dương thị thử một miếng, gật đầu kéo tay Ngụy Chi Huệ, hỏi: "Hoàng thượng đối đãi với con tốt không?"

“Ngạch nương chỉ cần nhìn vào trang trí trong cung là biết tấm lòng của hoàng thượng rồi."

“Tuy là như thế, tiểu chủ cũng phải cẩn thận mọi việc." Ngụy Thanh Thái bên cạnh lo lắng dặn dò.

Ngụy Chi Huệ gật đầu: “Nữ nhi tự nhiên biết, hiện nay hậu cung và tiền triều, vinh nhục một thể, nhất định nữ nhi phải cẩn thận bảo vệ danh tiếng của Ngụy gia, phụ thân làm việc cũng phải trung thành với hoàng thượng, tuyệt đối không được sai sót."

Ba người nói chuyện gần nửa giờ, không biết vì sao, Ngụy Chi Huệ lại cảm thấy ba người tuy lạ nhưng lại cảm thấy rất thân quen.