Sau Khi Xuyên Đến Ngự Thiện Phòng Làm Công, Tôi Trở Thành Lệnh Phi

Chương 20

Ngụy Chi Huệ khẽ gật đầu, nhìn dáng vẻ Càn Long thưởng thức, lòng đầy lo lắng.

“Hương vị không tệ.” Hắn dừng lại, nhìn chiếc bánh hình quả hồng, khóe môi khẽ nhếch, “Làm bánh trung thu thành hình quả hồng, cũng chỉ ngươi nghĩ ra được.”

“Nô tỳ chúc Hoàng Thượng sự sự như ý.” Ngụy Chi Huệ vừa nói vừa rót cho hắn ly trà ô long hoa quế, cực kỳ mê cuốn.

Trong bát ngọc xanh, hoa quế lững lờ trôi, hương hoa quế kết hợp với hương trà ô long, thật quyến rũ.

“Hoàng Thượng uống chút trà giải ngấy.” Càn Long nhấp một ngụm, gật đầu, tiếp tục phê duyệt tấu chương.

Ngụy Chi Huệ nhìn tấu chương chất đầy trên bàn, cao nhiều như núi, nàng vô thức đứng bên cạnh giúp Hoàng Thượng mài mực, không chú ý tới nụ cười nơi khóe môi của Càn Long, tay nàng nắm viên mực, nhưng mà chẳng biết vì sao ngón tay lại có chút hơi đau, nhưng cô cũng không dám dừng lại nhìn.

“Hoàng Thượng, đã đến giờ thay y phục, Hoàng Hậu nương nương đã đợi ở Cung Trường Xuân.”

Ngụy Chi Huệ khẽ nghiêng đầu nhìn Lý Tiến bước vào, động tác tay không dấu vết dừng lại rồi tiếp tục.

Cũng phải, hôm nay là tiệc gia đình.

Càn Long dừng bút, Ngụy Chi Huệ cũng dừng mài mực, đứng cúi đầu một bên.

“Ngươi đến thay y phục cho trẫm.” Càn Long nhìn Ngụy Chi Huệ, đứng lên bước vào hậu điện.

Vẻ mặt Ngụy Chi Huệ ngạc nhiên nhìn bóng lưng hắn, lại thấy ánh mắt thúc giục của Lý Tiến, vội vàng theo sau Càn Long vào hậu điện.

Trong hậu điện, y phục cát tường Hoàng đế hôm nay mặc đã được chuẩn bị sẵn.

Long bào màu vàng tươi, trên đó ngoài hình rồng, còn thêu sóng nước cuồn cuộn, kỹ thuật thêu tinh xảo người bình thường khó có thể hoàn thành.

Ngụy Chi Huệ cởϊ áσ ngoài của Càn Long, rồi giúp hắn mặc long bào. Đây là lần đầu cô hầu hạ Hoàng Thượng thay y phục, nơi Càn Long không thấy, tay cô run lên bần bật.

Vạt áo còn chưa cài xong, cô rụt rè nâng tay, khó khăn lắm mới cài được, vừa rút tay định lùi lại hai bước, eo đã bị đôi tay cứng cáp kia ôm lấy, cả người bị kéo vào lòng Càn Long.

Ngụy Chi Huệ cứng đờ mất một lúc, đợi lúc lâu sau, thấy hắn không có ý buông, mới nhỏ giọng: “Hoàng Thượng…”

Một tay Càn Long ôm lấy cô, một tay nâng cằm cô, tầm mắt hai người đối diện nhau.

Ánh mắt hắn sâu thẳm, làm người khác khó nhìn được bên trong đang nghĩ gì.

“Ngươi sợ gì?” Hắn chỉ nhìn cô một lúc, rồi buông lỏng tay, sau đó thì thầm bên tai cô.

“Nô tỳ sợ hầu hạ Hoàng Thượng không tốt.” Ngụy Chi Huệ không dám động đậy, cứng đờ trong lòng hắn, mãi đến khi hắn buông cô ra, dang rộng hai tay.

Ngụy Chi Huệ mới từ từ lùi lại vài bước lấy thắt lưng vàng, rồi cẩn thận treo túi thơm, ngọc bội lên.

Càn Long cúi đầu nhìn tay Ngụy Chi Huệ, trong lúc vô tình thấy vết đo đỏ, kéo tay cô hỏi: “Sao lại thế này?”

Lúc này Ngụy Chi Huệ mới nhận ra, không biết từ lúc nào chỗ đau trên tay đã bị xước.

“Nô tỳ không sao, chắc là lúc làm bánh trung thu bị thương, nô tỳ… thật không biết.”

Càn Long khẽ nhíu mày, lớn tiếng gọi Lý Tiến vào mặc nốt y phục: “Sao lại không cẩn thận thế?”

Thu xếp xong mọi việc, Lý Tiến theo Càn Long đến Cung Trường Xuân, cùng Hoàng Hậu dự tiệc gia đình, một mình Ngụy Chi Huệ trở về phòng bếp nhỏ.

Ước chừng yến tiệc gia đình đã bắt đầu, Ngụy Chi Huệ đứng ở cửa phòng bếp, thế mà lại cảm thấy, bản thân cô cũng có thể nghe thấy tiếng nhạc du dương.

Nhưng điều tốt đẹp này, bao giờ mới có quan hệ đến cô đây.

Lan Nhược nhìn vẻ thẫn thờ của cô, cười đưa cho cô một cái lọ nhỏ: “Chỉ là sớm hay muộn thôi, này, thuốc Hoàng Thượng bảo Lý Tiến mang đến cho ngươi đấy.”

Ngụy Chi Huệ nhìn cái lọ trong tay, nhớ lại những chuyện trong hậu điện, nhớ đến mùi long diên hương trên người hắn, lại nhớ giọng nói trầm thấp, cùng ngón tay ấm áp, mặt không khỏi đỏ lên.