Sau Khi Xuyên Đến Ngự Thiện Phòng Làm Công, Tôi Trở Thành Lệnh Phi

Chương 8

Hai người đi theo sau Tây Trinh vào bếp, xem náo nhiệt là một chuyện, nhưng chủ yếu vẫn là làm việc khác.

“Mã ma ma! Bình thường không phải cái gì bà cũng làm được sao? Sao hôm nay lại đứng nhìn lúng túng thế này?”

Hai người nhìn theo hướng phát ra âm thanh, thấy lúc này Mã ma ma nhìn thịt ba chỉ, trứng muối và lòng gà trước mặt, tay chân luống cuống, làm bừa bãi, suýt chút nữa làm đổ rượu thơm.

Ngụy Chi Huệ nhìn mặt mày xanh xao của Mã ma ma, cười nhẹ, bước tới cúi mình trước mặt Tây Trinh: “Cô cô, để nô tỳ làm đi.”

Tây Trinh kéo Mã ma ma ra, nhường chỗ cho Ngụy Chi Huệ.

Dưới sự giúp đỡ của Sơ Lăng, dù món ăn có phức tạp, nhưng cũng không khó, khi đưa thành phẩm ra, Ngụy Chi Huệ thở phào nhẹ nhõm, may mà không xảy ra sơ suất, cô thật sự rất cảm ơn bàn tay vàng của mình, nếu không có sách công thức, cô không thể làm được, càng không biết làm sao để làm những món có độ khó như này.

Tây Trinh nhìn thành phẩm bày ra trước mắt, đặt vào hộp thức ăn, rồi lấy từ trong tay áo ra vài đồng bạc vụn, nhét vào tay Ngụy Chi Huệ: “Có lẽ sau này những phần thưởng này, vẫn nên trực tiếp đưa cho Ngụy Chi Huệ cô nương, tránh để bị một số người tham lam hưởng hết!”

Ngụy Chi Huệ cúi nhìn bạc vụn trong tay, không muốn nhận, nhưng khi đối diện ánh mắt của Tây Trinh, cô vẫn nắm chặt trong tay, cúi đầu nói: “Đa tạ cô cô.”

Đợi Tây Trinh rời đi, sắc mặt của Mã ma ma mới dần dần tốt lên.

Bà ta ngồi trên ghế, khẽ hừ một tiếng, hai mắt nhìn chằm chằm vào Ngụy Chi Huệ: "Hừ, theo ý ngươi rồi?"

Ngụy Chi Huệ không tiếng động cong môi mỉm cười: "Ma ma nói quá lời rồi, chỉ là Chỉ Huệ sơ suất một lúc, xin ma ma trách phạt."

"Trách phạt? Ta dám trách phạt ngươi sao? Có phải nếu hôm nay ta trách phạt ngươi, ngày mai ngươi lại giở trò, người quản lý Ngự Thiện Phòng này là ta đây chắc là cũng sẽ phải nhường vị trí cho ngươi rồi?"

"Chỉ Huệ không dám, chiều nay Chỉ Huệ không có ca trực, xin cáo lui trước."

Ngụy Chi Huệ vừa quay người, đã nghe thấy Mã ma ma phía sau nói: "Ngươi nghĩ ngươi có thể vào cung hầu hạ nương nương nào đó, rồi một bước lên mây sao? Ta nói cho ngươi biết, với dung mạo của ngươi, không ai sẽ dùng ngươi đâu."

Ngụy Chi Huệ khựng lại, cũng không quay đầu, chỉ nói một câu: "Ta chưa từng nghĩ đến."

Điều cô vẫn luôn trăn trở, là làm thế nào để trở thành Ngụy quý nhân.

Dĩ nhiên, lời này cô sẽ không nói ra.

Ngụy Chi Huệ nói không sai, chiều nay là phiên trực của Sơ Lăng, ban đầu cô cũng sẵn lòng ở lại giúp Sơ Lăng, nhưng nếu hôm nay cô ở lại, chỉ sợ Mã ma ma sẽ không ngừng làm phiền cô, nên cô quyết định về chỗ ở của mình.

Không ngờ vừa bước ra khỏi Ngự Thiện Phòng vài bước, đã bị người gọi lại: "Ngụy Chi Huệ cô nương xin dừng bước."

Ngụy Chi Huệ quay lại, thấy một phu nhân tóc búi hai bên, cũng mặc y phục cung nhân màu xanh đậm, trông giống cô cô của cung nào đó, bây giờ nhìn người này, cô có chút hối hận vì bình thường ít ra ngoài, nên không nhận ra đây là người nào.

Cô lễ phép cúi mình: "Cô cô là?"

"Ta là Lan Nhược ở Dưỡng Tâm Điện."

Ngay tức khắc, cả người Ngụy Chi Huệ cảm thấy căng thẳng, Dưỡng Tâm Điện? Đây chẳng phải là nơi Càn Long ở sao? Chẳng lẽ bà ta là nhũ mẫu của Càn Long?

Cô ngừng lại một chút rồi nói: "Lan Nhược cô cô, không biết cô cô tìm nô tỳ có việc gì?"