Vợ Tôi Độc Nhất Vô Nhị

Chương 41

001.

“Tôi đưa cậu xuống.” Lyles nói.

An Mễ Lạc nuốt xuống câu “Hay là tôi không xuống nữa” sắp bật ra khỏi miệng.

Cũng tốt, cậu thực sự không yên tâm để Lyles đi một mình.

Mặc dù nếu Lyles thật sự nổi điên thì cậu đi theo cũng chẳng làm được gì, nhưng nhiều người trông chừng vẫn an tâm hơn.

“Kế hoạch của anh sau khi đến gần vết nứt là gì?” An Mễ Lạc hỏi.

Cas chỉ nói là giành lại vết nứt, nhưng cụ thể làm thế nào thì lại không nói một lời.

“Giành lại vết nứt.”

An Mễ Lạc á khẩu, đương nhiên cậu biết là giành lại, cậu đang hỏi cụ thể làm thế nào——

Lời đến miệng An Mễ Lạc lại nuốt xuống, câu hỏi này đối với Lyles mà nói có chút thừa thãi.

Bởi vì khác với những người khác, Lyles sở hữu thực lực cường đại và áp đảo tuyệt đối, hắn không cần quá nhiều kế hoạch, ngược lại còn rườm rà, hắn chỉ cần gϊếŧ sạch tất cả dị thú gần vết nứt là được.

An Mễ Lạc buông lỏng tâm tình.

“Vẫn còn sớm, hay là cậu ngủ một giấc đi?” An Mễ Lạc đề nghị.

Tối qua bọn họ chỉ ngủ được vài tiếng, sau khi ra khỏi rừng cây cũng vội vàng chạy tới đây, ước chừng sau khi nhảy dù xuống dưới sẽ càng không có thời gian nghỉ ngơi, mấy tiếng tiếp theo là thời gian còn lại.

Lời vừa ra khỏi miệng, An Mễ Lạc lập tức phát hiện ra vấn đề.

Ghế ngồi của bọn họ dựa sát vào thành máy bay, máy bay so với máy bay chở khách bình thường thì xóc nảy hơn nhiều, đệm ngồi cũng không đủ mềm mại, chỉ dựa vào thôi đã khó chịu rồi, huống chi là ngủ.

“Hay là cậu dựa vào vai tôi mà ngủ?” An Mễ Lạc nói.

Lyles nhìn cậu u ám, ánh mắt dường như có chút khác thường.

An Mễ Lạc đang suy nghĩ, thì Lyles đã dựa vào lưng ghế nhắm mắt.

Hắn đã sớm quen với cuộc sống này, tuy rằng đó đã là chuyện của mười năm trước, nhưng ký ức của cơ thể lại là chuyện cả đời.

Nhìn Lyles nhắm mắt, chuyện nhảy dù cũng đã có cách giải quyết, An Mễ Lạc thả lỏng tinh thần, bỗng có tâm trạng đánh giá xung quanh.

Nhìn từ bên trong, cả chiếc máy bay càng thêm rộng lớn, giống như một hầm tránh bom khổng lồ.

Đây là lần đầu tiên An Mễ Lạc được ngồi loại máy bay này.

Nghĩ vậy, cậu cởi dây an toàn, đứng dậy đi dạo quanh máy bay.

Sau khi máy bay bay lên đến một độ cao nhất định thì dần dần ổn định, ngoại trừ việc xóc nảy hơn máy bay chở khách ra thì cũng không có gì khác biệt.

Đi dạo một vòng, An Mễ Lạc nhìn thấy vài thùng hàng ở vị trí trong cùng, bên trên in logo vật tư quân khu.

Người của quân khu không đến nỗi cẩu thả đến mức dỡ hàng mà còn sót lại vài thùng, đồ đạc chắc là chuẩn bị cho bọn họ.

An Mễ Lạc vội vàng quay lại chỗ Lyles, lấy ba lô mà cậu mang theo bên người ra, sau đó nhét vào trong một ít bánh quy nén và nước.

Số mà cậu mang theo trước đó đã ăn gần hết rồi.

Lần này đi còn không biết bao lâu mới có thể trở về, tuy rằng tìm đồ ăn trong thành phố chắc là không khó, nhưng mang theo bên người một ít vẫn khiến người ta an tâm hơn.

Ngoài đồ ăn, An Mễ Lạc còn nhét thêm một ít thuốc trị thương để phòng ngừa vạn nhất.

Số thuốc này chủ yếu là chuẩn bị cho Lyles, có Lyles ở bên cạnh, nếu cậu bị thương đến mức độ này thì chắc là cũng không cần dùng thuốc nữa.

Nhét ba lô căng phồng, An Mễ Lạc đang định quay người đi, thì phát hiện điện thoại để bên cạnh không biết từ lúc nào đã có thêm mấy chục tin nhắn chưa đọc.

Tất cả đều là Dawson gửi cho cậu.

An Mễ Lạc có chút kinh ngạc, Dawson là một người sếp tốt, nhưng bọn họ bình thường liên lạc không nhiều, càng đừng nói đến việc đột nhiên gửi mấy chục tin nhắn như vậy.

An Mễ Lạc đeo ba lô lên vai, vừa mở khóa điện thoại vừa đi về phía Lyles.

Mở tin nhắn ra, An Mễ Lạc trượt lên trên cùng, sau đó đọc từng cái một.

Nhìn rõ nội dung, bước chân An Mễ Lạc khựng lại một chút.

Dawson không phải đang gửi tin nhắn cho cậu, mà là đang gửi cho Xavier.

Sau khi cậu bị Cas đưa đi, Aik và Richie đã tiếp quản nhiệm vụ thu mua Cỏ Sinh Mệnh của cậu.

Loại cây đó luôn trong tình trạng cầu vượt cung, làm sao có thể nói đổi người là đổi người được, cho nên không lâu sau khi cậu đi, Aik và Richie đã phải thu dọn đồ đạc đến cửa Dị Giới Số 7 để canh chừng.

Canh chừng liền một hơn một tháng.

Lúc Dị Giới Số 7 thất thủ, bọn họ đang ở gần cửa Dị Giới Số 7.

Sau khi Dị Giới Số 7 thất thủ, bọn họ trực tiếp bị mắc kẹt gần cửa Dị Giới cùng với những người khác trong quân khu.

Trong khoảng thời gian đó, Cas không phải là không sắp xếp cứu viện rút lui, nhưng tình hình lúc đó quá hỗn loạn, tuy rằng Linh Thú của Aik và Richie không có sức chiến đấu nhưng dù sao cũng là người của quân khu, không có tư cách rút lui ưu tiên, cho nên bị giữ lại.

Trước đó Xavier từng giúp cậu hỏi thăm chuyện Cỏ Sinh Mệnh, đã dùng điện thoại của cậu liên lạc với Aik và Richie, Dawson chắc là biết được chuyện này từ Aik và Richie.

Biết được Aik và Richie bị mắc kẹt, Dawson lập tức gửi tin nhắn cho chiếc điện thoại này, muốn hỏi xem bên phía Xavier có cách nào hay không.

Sau khi Xavier giúp cậu điều tra xong chuyện Cỏ Sinh Mệnh thì đã trả điện thoại lại cho cậu, lúc Dawson gửi những tin nhắn này thì điện thoại đã ở trong tay cậu.

Trong Dị Giới Số 13 không có tín hiệu, tin nhắn Dawson gửi cho cậu sau khi được tải lên đám mây thì không thể gửi đến điện thoại của cậu, mãi cho đến khi cậu rời khỏi Dị Giới Số 13, điện thoại tự động kết nối mạng, tin nhắn mới được tải xuống.

An Mễ Lạc ước chừng tính toán một chút, tin nhắn đã là hơn mười ngày trước.

An Mễ Lạc do dự một lát, gửi tin nhắn cho Dawson, “Tôi là An Mễ Lạc, Aik và Richie hiện tại đã rút lui an toàn chưa?”

Gần như ngay sau khi tin nhắn của cậu được gửi đi, bên phía Dawson đã có phản hồi, liên tiếp mấy tin nhắn hiện lên.

“Chưa, mười ngày trước bọn họ đã mất liên lạc, sau đó liên lạc không được.”

“Không phải cậu đang ở Dị Giới Số 13 sao? Cậu không sao chứ?”

An Mễ Lạc vừa đi về phía Lyles vừa nhanh chóng gõ chữ, kể lại chuyện Lyles muốn đến cửa Dị Giới.

Cuối cùng, cậu hỏi: “Ông có biết trước khi Aik và Richie mất liên lạc lần cuối thì bọn họ ở đâu không?”

Biết được Lyles đã ra khỏi Dị Giới Số 13, Dawson rõ ràng rất kinh ngạc, sau khi kinh ngạc xong, ông vội vàng báo cáo một địa chỉ đại khái, “Tôi không chắc bọn họ có còn ở đó hay không, tình hình lúc đó rất tệ…”

Cửa Dị Giới thất thủ, quân khu lập tức sắp xếp cho người dân xung quanh di dời, nhưng tình hình tệ hơn nhiều so với dự đoán của bọn họ, còn chưa kịp đưa đi được một nửa số người thì cả thành phố đã bị dị thú chiếm đóng.

Không thể di dời, những binh lính còn sống sót chỉ có thể cố gắng hết sức bảo vệ những người dân đó.

Nhưng người càng đông thì đám dị thú đó càng hưng phấn, càng đuổi theo gϊếŧ bọn họ, mấy hầm tránh trú đều không trụ được hai ngày đã bị công phá.

Aik và Richie ở trong một hầm tránh trú.

Lần cuối hai người liên lạc với Dawson là lúc hầm tránh trú bị công phá.

Miêu tả xong tình huống lúc đó, Dawson lại gửi ảnh chụp màn hình đoạn ghi âm cuối cùng giữa ông và Aik, Richie cho An Mễ Lạc.

Có thể nghe ra sự bất an và sợ hãi của hai người, đặc biệt là lúc cuối cùng hầm tránh trú bị dị thú phát hiện tấn công.

“Hai người bọn họ là đồng thời mất liên lạc sao?” An Mễ Lạc hỏi.

“Đúng vậy, sau khi hầm tránh trú bị tấn công thì không liên lạc được nữa.”

Dawson không nói tiếp, nhưng ý tứ đã rất rõ ràng, khả năng hai người đồng thời chết rất lớn.

“Tôi biết rồi.” An Mễ Lạc nhìn Lyles đang ngủ bên cạnh, “Tôi sẽ tìm cách đến đó xem sao.”

Mấy hầm tránh trú cách cửa Dị Giới không xa, cậu cảm thấy cần phải đến đó xem sao.

Đồng thời mất liên lạc, ngoài việc hai người đều đã chết ra còn có một khả năng khác.

Dị thú tấn công hầm tránh trú có đám ong đó, người trong hầm tránh trú cũng phát hiện ra đám ong đó có thể tiếp nhận tín hiệu, cho nên chủ động từ bỏ điện thoại.

Nếu là vậy, thì khả năng Aik và Richie còn sống rất lớn.

Hơn nữa ngoại trừ bọn họ, khả năng những người khác trong hầm tránh trú còn sống cũng rất lớn.

Chris đã cho đăng thông báo khắp thành phố về việc bảy tiếng sau Lyles sẽ đến gần cửa Dị Giới, với tư cách là chiến sĩ, Xavier bọn họ nhất định có thể nhìn thấy, nhưng không biết trong hầm tránh trú còn bao nhiêu người của quân khu.

Nếu chỉ còn lại người thường, vậy bọn họ chưa chắc đã nghĩ đến chuyện này, bọn họ ngược lại càng có thể tìm một căn hầm hoặc nơi tương tự hoàn toàn cách biệt với thế giới bên ngoài để trốn.

Nếu sự việc thật sự là như vậy, thì một khi Lyles bắt đầu tấn công, bọn họ không chết cũng phải chết…

“Hay là cậu đừng đi nữa?”

“Không thì xem quân khu có sắp xếp gì không.”

Nghe nói An Mễ Lạc chuẩn bị đi, Dawson lập tức gửi thêm mấy tin nhắn.

An Mễ Lạc cũng giống như Aik và Richie, Linh Thú đều không擅dài chiến đấu, hơn nữa thành phố nơi cửa Dị Giới Số 7 tọa lạc đã bị dị thú chiếm đóng, An Mễ Lạc đi chẳng khác nào tự tìm đường chết.

“Tôi tự biết chừng mực, không cần lo lắng.” An Mễ Lạc sau khi kể sơ qua chuyện đám ong và không thể sử dụng điện thoại, tắt điện thoại, không trả lời nữa.

Trong tình huống này, chỉ có cậu có thể đi.

Lyles không thể đi.

Cậu có thể nhờ Chris dùng hình thức đăng thông báo để báo tin này cho Xavier bọn họ, nhưng không rõ tình hình hiện tại của Xavier bọn họ thế nào, cũng không biết bọn họ đang ở đâu.

Nói không chừng bây giờ bọn họ đang trên đường rút lui.

Để bọn họ quay lại cửa Dị Giới, thời gian có kịp hay không không nói, đi một vòng như vậy thì mức độ nguy hiểm quá cao.

So sánh một chút, mấy hầm tránh trú đều cách cửa Dị Giới không xa, cậu đi qua sẽ nhanh hơn, hơn nữa có chuyện gì cũng có thể kịp thời liên lạc với Lyles.

Nghĩ đến chuyện này, An Mễ Lạc lại cài dây an toàn, học theo Lyles dựa vào thành máy bay nhắm mắt, chuẩn bị ngủ một giấc lấy sức.

Máy bay xóc nảy, tình huống tiếp theo lại phức tạp, An Mễ Lạc mất gần nửa tiếng mới miễn cưỡng ngủ thϊếp đi.

May mà khả năng thích ứng của cậu luôn rất mạnh, giấc ngủ này ngủ cũng coi như thoải mái.

Lần nữa tỉnh lại, An Mễ Lạc bị tiếng nói truyền đến từ loa ở khoang máy bay đánh thức, cơ trưởng thông báo với bọn họ, chỉ cần nửa tiếng nữa là có thể đến bầu trời thành phố nơi cửa Dị Giới tọa lạc.

Lúc An Mễ Lạc mở mắt ra, Lyles đã tỉnh, trong mắt hắn không có chút buồn ngủ, đôi mắt đen lạnh lùng.

“Gần căn cứ quân sự ở cửa Dị Giới có mấy hầm tránh trú…” An Mễ Lạc im lặng một lúc, hoàn toàn tỉnh táo sau đó mới kể lại sơ lược tình hình, “Tôi muốn đến đó xem sao.”

Nghe vậy, trên khuôn mặt ít khi có biểu cảm của Lyles khẽ nhíu mày.

An Mễ Lạc không giỏi chiến đấu.

Trong thành phố khắp nơi đều là dị thú.

Nhìn Lyles như vậy, khóe miệng An Mễ Lạc không nhịn được cong lên.

Từ lúc đầu hoàn toàn coi thường sự tồn tại của cậu, đến dần dần có thể giao tiếp đơn giản, đến bây giờ đã biết nhíu mày, Lyles thay đổi rất lớn.

An Mễ Lạc nói: “Yên tâm, tuy rằng tôi không giỏi chiến đấu nhưng tôi có thể trốn, hơn nữa đừng nhìn tôi thế này, năm đó lúc ở trường, thành tích môn thể lực của tôi luôn rất tốt.”

Lời này của cậu không phải là giả.

Lúc ở trường, trong tình huống không so so sánh Linh Thú, đánh nhau có thể thắng Xavier, đừng nói là trong lớp, trong khóa bọn họ, mà ngay cả toàn trường cũng chỉ có một mình cậu.

Nghĩ đến thời kỳ huy hoàng lúc trước, An Mễ Lạc không nhịn được cảm thán, “Nghĩ lại lúc trước tôi cũng là người đàn ông từng có cơ bụng tám múi.”

Lyles cúi đầu, nhìn về phía bụng của An Mễ Lạc.

An Mễ Lạc theo bản năng hít sâu ưỡn ngực.

Lyles dời tầm mắt.

Bộ đồ bảo hộ không ôm sát, An Mễ Lạc mặc bộ đồ bảo hộ luôn trông mũm mĩm.

Lần duy nhất hắn nhìn thấy An Mễ Lạc cởi bộ đồ bảo hộ và quần áo là lúc bộ đồ bảo hộ của An Mễ Lạc bị rách, lúc đó hắn căn bản không có tâm trạng để ý xem An Mễ Lạc có cơ bụng hay không.

An Mễ Lạc đỏ bừng mặt, cậu cảm thấy mình bị sỉ nhục, từng có thì cũng là có, Lyles đừng có coi thường cậu.

“Xì…” Tiểu Hắc thè lưỡi.

An Mễ Lạc lập tức nhìn sang, ánh mắt oán giận.

002.

Tổn thương, không muốn tiếp tục thảo luận chủ đề này với Lyles nữa, An Mễ Lạc cởi dây an toàn, đi về phía cửa nối với buồng lái, muốn hỏi xem trên máy bay có súng bắn pháo hiệu hay không.

Tuy rằng súng bắn pháo hiệu không có sức tấn công, nhưng trong tình huống này lại là bảo bối, cậu có thể lợi dụng nó để liên lạc với Lyles, lúc cần thiết còn có thể dùng để thu hút dị thú, dắt mũi chúng, thậm chí là ve sầu thoát xác.

Từ buồng lái có thể nhìn thấy tình huống trong khoang máy bay, An Mễ Lạc gõ cửa nhỏ không lâu, cửa sổ nhỏ phía trên cửa nhỏ đã được mở ra, một người mặc bộ đồ bảo hộ nhìn ra.

“Trên máy bay có súng bắn pháo hiệu dự phòng không…” An Mễ Lạc nói ra yêu cầu của mình.

Cửa nhỏ được mở ra, người sau cánh cửa đưa cho cậu một chiếc ba lô chiến thuật căng phồng cao bằng nửa người, “Cái này là đồ dự phòng, cậu xem có gì cần thì cứ lấy.”

Chiếc máy bay này là máy bay vận tải quân sự, người trên máy bay lúc cần thiết cũng là chiến sĩ, ba lô chiến thuật tự nhiên luôn được chuẩn bị sẵn sàng.

An Mễ Lạc nói lời cảm ơn, cầm ba lô quay lại chỗ Lyles.

Lại gần, An Mễ Lạc ngồi xổm xuống, mở ba lô ra, lấy từng thứ bên trong ra.

Lều, dây thừng, đồ dùng 세면, ống nhòm, súng ống đạn dược, túi cứu thương, pháo hiệu, dụng cụ nấu nướng…

Chỉ cần là đồ vật có thể dùng đến trong Dị Giới và khi chiến đấu thì trong ba lô đều có đủ.

Lúc ở trường, mỗi người bọn họ cũng đều có ba lô chiến thuật, nhưng đồ vật bên trong đều là tự mình căn cứ vào tình huống cụ thể mà chuẩn bị.

Ba lô chiến thuật của quân khu càng thêm đầy đủ, trọng lượng cũng càng nặng hơn.

Là binh lính đóng quân ở cửa Dị Giới Số 13, trong ba lô này còn có thêm một bộ đồ bảo hộ và mặt nạ phòng độc so với binh lính ở những nơi khác.

Sau khi lấy tất cả đồ vật ra, cân nhắc đến việc cậu không phải là đi vào Dị Giới mà là hành động trong thành phố, cậu đã lấy lều và dụng cụ nấu nướng, những thứ chiếm diện tích và trọng lượng hơn ra.

Cậu từ sau khi tốt nghiệp đã không còn tiếp tục huấn luyện, trong khoảng thời gian này ở Dị Giới Số 13 tuy rằng vẫn luôn bận rộn làm việc nặng nhọc không ngừng nghỉ, nhưng so với trước kia vẫn kém hơn một bậc.

Tối đa có thể giảm bớt gánh nặng, hành động gọn nhẹ là lựa chọn tốt nhất.

Xác định xong đồ vật cần mang theo, cất đồ vật vào ba lô theo thói quen của bốn năm trước, sau khi đeo ba lô lên thử, An Mễ Lạc đưa chiếc ba lô nhỏ đựng đầy thức ăn cho Lyles.

“Cái này cho anh, bên trong tôi có để một ít đồ ăn, nước uống và thuốc men, phòng hờ bất trắc.”

Lyles không nói gì, im lặng nhận lấy.

Chuẩn bị xong, lúc ngồi xuống, An Mễ Lạc ngồi ở vị trí cách Lyles một khoảng trống.

Có cơ bụng thì giỏi lắm à?

Lyles đừng nói chuyện với cậu.

Gần như là lúc cậu chuẩn bị xong, tiếng nói lại vang lên từ chiếc loa phía trên, bọn họ đã đến bầu trời thành phố.

Địa điểm hạ cánh lý tưởng nhất của bọn họ là ở cửa Dị Giới, nhưng trong thành phố hiện tại hỗn loạn, trên không trung lại còn có dị thú biết bay có thể tấn công bọn họ bất cứ lúc nào.

Cân nhắc đến việc dù có bị phá hỏng thì ngay cả Lyles cũng sẽ bị ngã chết, địa điểm hạ cánh của bọn họ được định ở cách cửa Dị Giới ba dặm.

Dù là trên đất hay trên không ở khu vực đó đều tương đối ít dị thú, an toàn hơn, từ đó đi bộ đến cửa Dị Giới chỉ cần khoảng hai mươi phút, chuyện đó không khó đối với Lyles.

Biết được địa điểm và thời gian hạ cánh cụ thể, Lyles đứng dậy đi về phía đuôi máy bay, bắt đầu chuẩn bị.

An Mễ Lạc thấy vậy, cũng đứng dậy theo.

Dị thú cũng có loại biết bay, lúc cần thiết người nhảy dù cũng cần chiến đấu trên không, cho nên dù của quân khu được thiết kế theo kiểu có thể tự điều chỉnh trong một chừng mực nhất định.

Trước đây An Mễ Lạc chưa từng học nhảy dù, chỉ thấy Lyles cầm lấy hai chiếc dù tháo ra lắp vào một hồi, một chiếc ba lô rõ ràng lớn hơn trước kia đã thành hình.

Lyles đeo ba lô lên lưng, cầm lấy dây đeo của chiếc dù của An Mễ Lạc đưa cho cậu.

An Mễ Lạc học theo dáng vẻ của hắn đeo lên, sau đó đeo cả hai chiếc ba lô lớn nhỏ lên trước ngực.

Thấy An Mễ Lạc đã chuẩn bị xong, Lyles đi đến từ phía sau, để dây an toàn của hai người kết nối với nhau.

Nhìn động tác thành thạo của Lyles, nghe tiếng hít thở của Lyles bên tai, cảm nhận cảm giác cơ bắp dưới lớp quần áo của Lyles thỉnh thoảng truyền đến từ trên lưng…

An Mễ Lạc d chuyển sự chú ý, để bản thân suy nghĩ về chuyện sắp tới.

Cậu không sợ độ cao, nhưng vừa nghĩ đến việc lập tức phải nhảy xuống từ độ cao mấy nghìn mét trên cao mà không có bất kỳ sự chuẩn bị nào, cậu liền không nhịn được chùn bước.

“Vợ à, anh đây chỉ có thể dựa vào em…”

Động tác siết chặt dây đai an toàn của Lyles khựng lại một chút, ngẩng đầu nhìn sang.

An Mễ Lạc chớp chớp mắt, vẻ mặt đầy căng thẳng, “Anh chắc chắn như vậy không thành vấn đề chứ, em sẽ không bị rơi xuống chứ, em mà chết thì anh sẽ không còn chồng đâu…”

Lyles không để ý đến cậu, đeo kính bảo hộ, cúi đầu điều chỉnh lần cuối.

Gần như là lúc bọn họ chuẩn bị xong, tiếng nói lại lần nữa vang lên từ phía trên, bọn họ đã đến gần điểm nhảy dù.

Cửa khoang sau mở ra, một lượng lớn luồng khí tràn vào, thổi đến mức quần áo của hai người bay phần phật, tóc tai dựng đứng.

Ngay cả khi đã đeo mặt nạ phòng độc, An Mễ Lạc vẫn có thể cảm nhận được cảm giác luồng khí điên cuồng tràn vào khoang mũi.

Chưa đến hai phút, cửa khoang sau hoàn toàn mở ra.

An Mễ Lạc nhìn xuống dưới chân.

Bọn họ chắc đang ở độ cao hơn ba nghìn mét so với mặt đất, nhìn từ trên cao xuống, cả thành phố đều bị thu nhỏ lại, những tòa nhà cao tầng biến thành từng ô vuông nhỏ, đường phố uốn lượn quanh co, đám dị thú càng trở nên nhỏ bé như những con kiến.

Chân An Mễ Lạc run rẩy không tự chủ được.

Độ cao mấy nghìn mét, cậu lại không biết gì về nhảy dù, chuyện này cần không chỉ là dũng khí.

“Hay là anh cứ ôm em đi——”

Lời nói đùa của An Mễ Lạc còn chưa dứt, người đã rơi xuống dưới.

Cảm giác mất trọng lượng ập đến, trong lúc trời đất quay cuồng, ngũ tạng lục phủ cùng linh hồn đều bị kéo ra khỏi cơ thể, An Mễ Lạc theo bản năng đưa tay ra sau túm lấy quần áo của người phía sau, “Lyles…”

Lyles điều chỉnh góc độ của hai người trên không trung, động tác xoay người nhanh chóng dừng lại, hai người giữ tư thế đầu chúi xuống, chân hướng lên trên, nhanh chóng rơi xuống phía dưới.

Tiểu Hắc rơi tự do bên cạnh.

Nó dường như rất thích cảm giác rơi tự do này.

Nhìn thấy An Mễ Lạc lo lắng, nó cố ý lộn người một cái.

Nó không sợ.

An Mễ Lạc chính là đồ nhát gan.

Nhìn thấy mọi thứ bên dưới nhanh chóng phóng to, Lyles kéo dù ra.

Động tác rơi xuống dừng lại, nhưng quán tính vẫn còn, có một khoảnh khắc, đầu óc An Mễ Lạc trống rỗng.

Một lúc sau, khi An Mễ Lạc hoàn hồn, bọn họ đã bay lượn trên không trung.

Tiểu Hắc dùng đuôi cuốn lấy một chân của Lyles, treo ngược người trên không trung, lắc lư theo dù.

Tim An Mễ Lạc đập như trống.

Cậu đang định nói gì đó, thì phát hiện không xa còn có mấy bóng người đang rơi xuống.

An Mễ Lạc ngẩn người một lúc mới phản ứng kịp, Cas cũng đuổi theo sao?

Lyles cũng phát hiện ra mấy người bên kia.

Thừa qua cơn hoảng loạn ban đầu, dần dần quen với cảm giác rơi xuống, thần kinh căng thẳng của An Mễ Lạc dần thả lỏng, chỉ là bàn tay nắm lấy quần áo của Lyles vẫn không buông ra.

“Trước kia anh từng đưa người khác chưa?” An Mễ Lạc nghiêng đầu, lớn tiếng hỏi.

Lyles nhìn sang, ánh mắt ẩn sau lớp kính bảo hộ.

“Thành thạo như vậy.” An Mễ Lạc chua chua nói.

Lyles không để ý tới cậu, vừa chú ý đến tình huống xung quanh và dưới chân, vừa điều chỉnh dù.

Độ cao nhảy dù của bọn họ không cao, cộng thêm việc lượn một đoạn, hiện tại chỉ còn cách mặt đất khoảng một nghìn mét.

Một phần dị thú biết bay trú ngụ trên các tòa nhà cao tầng đã chú ý đến bọn họ.

Mấy người Cas điều khiển dù, bay về phía bọn họ.

Lyles chọn một quảng trường trống trải hơn, điều khiển dù bay về phía đó.

Mấy người Cas theo sát phía sau.

Hai phút sau, khi bọn họ chỉ còn cách mặt đất chưa đến năm trăm mét, xung quanh bắt đầu có dị thú bay lượn quanh.

Kích thước của những dị thú đó lớn hơn nhiều so với loài chim bình thường, con nhỏ nhất khi sải cánh hoàn toàn cũng dài đến một mét, con lớn nhất chỉ riêng phần thân thể đã to bằng con người, với kích thước đó, chỉ cần bị chúng tóm một cái, dù sẽ lập tức biến thành giẻ rách.

An Mễ Lạc lấy súng ngắn từ trong ba lô trước ngực ra, cảnh giác.

Tiểu Hắc cũng ngẩng đầu lên.

Mấy người Cas bên cạnh cũng hành động.

Động tĩnh bay lượn của đám chim đó rất lớn, khi hạ xuống độ cao hai trăm mét, đám dị thú trong quảng trường phía dưới cũng phát hiện ra bọn họ, ngẩng đầu nhìn lên.

“Két…”

Nhìn thấy bọn họ sắp tiến vào phạm vi săn mồi của đám dị thú trên mặt đất, đám dị thú trên không không nhịn được nữa, sải cánh bay thẳng về phía bọn họ.

An Mễ Lạc không chút do dự giơ súng bắn hai phát về phía nó.

Lâu rồi không bắn súng, cánh tay An Mễ Lạc tê dại, nhưng độ chính xác của cậu vẫn rất tốt, viên đạn chính xác bắn trúng đầu con dị thú kia.

Bị đánh trúng chỗ hiểm, nó bay về phía trước một đoạn rồi rơi thẳng xuống dưới.

Giải quyết xong một phiền phức, An Mễ Lạc vẫn không dám lơ là, bởi vì đó chỉ là bắt đầu.

Gần như là đồng thời với lúc cậu nổ súng, như thể sợ con mồi đến miệng lại bị cướp mất, hàng chục con dị thú đang bay lượn quanh bọn họ đồng loạt lao về phía bọn họ.

Bên cạnh, tiếng súng của mấy người Cas đồng thời vang lên.

An Mễ Lạc bắn liên tục, cố gắng đẩy lùi đám dị thú đó.

Tiểu Hắc quấn quanh người Lyles, phun ra khí đen.

Đám dị thú căn bản không thể chống đỡ được độc của Tiểu Hắc, nhưng trên không trung không phải là địa bàn của Tiểu Hắc, cộng thêm việc bọn họ vẫn luôn di chuyển với tốc độ cao, chỉ có một phần nhỏ dị thú bị hạ gục, càng nhiều dị thú lao về phía bọn họ.

“Xoẹt…” Âm thanh vải bị xé rách khiến người ta tê dại da đầu vang lên từ phía trên.

Chưa kịp để An Mễ Lạc ngẩng đầu nhìn, bọn họ đã nghiêng mạnh sang bên phải.

Nhìn thấy bọn họ sắp đâm vào tòa nhà, Lyles kéo dây, cọ xát vào bức tường, trượt qua bên cạnh.

“Ầm…”

Một số dị thú không kịp né tránh, đâm vào tòa nhà.

Lyles điều chỉnh phương hướng, nhanh chóng bay về phía quảng trường bên dưới.

“Chạy.” Ngay khi vừa đáp xuống đất, Lyles đã lên tiếng nhắc nhở.

Bọn họ đáp xuống quá nhanh, ngay khi ngón chân An Mễ Lạc chạm đất, một luồng lực lập tức từ đầu ngón chân truyền đến, lan dọc theo đầu gối, thẳng đến ngực.

Chịu đựng cơn đau, An Mễ Lạc phối hợp với tốc độ của Lyles chạy về phía trước mấy mét mới dừng lại.

Gần như ngay khi bọn họ vừa dừng lại, Lyles lập tức cởi dây thừng nối hai người, cùng lúc đó, đám dị thú đã chờ sẵn trên mặt đất từ bốn phương tám hướng lao tới.

“Gầm…”

Lyles kéo An Mễ Lạc ra sau lưng.

Tiểu Hắc đáp xuống trước, nhanh chóng bao vây hai người.

Mặt đất là địa bàn của nó, không có dị thú nào có thể làm hại người mà nó muốn bảo vệ trên địa bàn của nó.

Vừa đáp xuống đất, quay đầu lại đã nhìn thấy cảnh tượng An Mễ Lạc bị Lyles và Tiểu Hắc bảo vệ nghiêm ngặt, Cas cảm thấy cả người đều không ổn.

Lyles có phải quên mất mình còn có một người anh trai hay không.