001.
"Lyles biết?" An Mễ Lạc ngẩn người.
Cũng đúng, Linh thú không thể quay về bên cạnh chủ nhân, chắc chắn Lyles là người rõ nhất.
Nhưng nếu Lyles biết, vậy tại sao cậu ta còn như vậy?
"Tại sao không nghĩ cách chữa trị?" An Mễ Lạc buột miệng.
"Không chữa được."
"Cậu chưa thử làm sao biết không được—"
"Đã thử rồi."
"Còn ai khác biết chuyện này không, Cas nói thế nào?" An Mễ Lạc không tin.
Theo cậu thấy, câu "đã thử rồi" của Lyles không đáng tin chút nào, thậm chí có thể chỉ là cậu ta nhắm mắt thử triệu hồi Linh thú về không được liền bỏ cuộc, dù sao cậu ta là loại người bị thương cũng còn nghi ngờ tại sao không thể nhịn đau.
"Biết."
An Mễ Lạc nhíu mày, "Cas biết, hắn ta biết vậy mà còn—"
Lyles sắp chết rồi, Cas không những không nghĩ cách chữa trị cho Lyles, ngược lại còn ném cậu ta đến cái nơi quỷ quái này một mình—
Giây tiếp theo, càng nhiều chuyện An Mễ Lạc trước đây không nhận ra ùa vào trong đầu cậu.
Độc tố của Lyles mất kiểm soát, vì để không làm tổn thương người khác nên cậu ta mới vào Dị giới số 13—trước đây An Mễ Lạc chưa từng nghi ngờ gì, nhưng lúc này cậu đột nhiên phản ứng lại, Linh thú gặp vấn đề rất có thể khiến chủ nhân mất đi lý trí, biến thành kẻ điên chỉ biết tấn công.
Phạm vi bao phủ của độc tố Lyles hiện tại đã đạt đến hai mươi dặm đáng sợ, đây e là còn trong tình huống cậu ta cố gắng kiềm chế, nếu cậu ta không kiềm chế nữa mà phát điên phát rồ lên...
Độc của Lyles chạm vào là chết, nếu ở Dị giới có người sinh sống, cho dù Cas có khoanh vùng riêng cho cậu ta, một khi rơi vào tình trạng đó, thương vong e là ít nhất cũng phải tính bằng vạn.
Nếu xông vào khu dân cư đông đúc, e là sẽ thành tai họa diệt thành.
Trong lòng hiểu rõ để Lyles sống ở Dị giới số 13 có lẽ là lựa chọn tốt nhất, nhưng An Mễ Lạc vẫn phản kháng từ tận đáy lòng, bởi vì nếu cậu tiếp nhận điều này thì sẽ không thể không tiếp nhận một điều khác.
Lyles vào đây không chỉ là để tránh làm tổn thương người khác, mà còn là đến đây chờ chết, cậu ta không chỉ đang bảo vệ khe nứt của kết giới số 14, mà còn đang chờ đợi "phát điên" sẽ đến sớm hay muộn.
Cậu ta đã bị bỏ rơi.
Canh giữ Dị giới số 14 là việc cuối cùng cậu ta có thể làm trước khi chết, cũng là "lựa chọn tốt nhất" để tận dụng tối đa năng lực của mình.
Lyles ngồi dậy khỏi giường.
"Làm gì?" An Mễ Lạc cau mày nhìn sang.
"Phải có người canh chừng." Lyles nhìn về phía sau nhà, đám chuột đó rất thông minh, rất có thể sẽ thừa dịp bọn họ lơ là mà hành động lần nữa.
An Mễ Lạc cau mày, im lặng không nói.
Nhìn thấy An Mễ Lạc dường như càng tức giận hơn, trong lòng Lyles hơi nóng lên, cảm giác đó rất kỳ lạ, cũng khiến cậu ta càng thêm bối rối.
An Mễ Lạc hung dữ quá.
Tại sao An Mễ Lạc lại tức giận?
Lyles nhìn con rắn đen bên cạnh, nhìn thấy sự mờ mịt y hệt trong đôi mắt đỏ ngầu của nó.
Vén chăn lên, Lyles định xuống giường.
"Nằm xuống." An Mễ Lạc ngăn cậu ta lại, thái độ kiên quyết.
Lyles nhìn sang.
"Chờ cậu nghỉ ngơi xong, lát nữa tôi đi cùng cậu." An Mễ Lạc nghiến răng nghiến lợi nói.
Lý trí mách bảo cậu biết Lyles nói không sai.
Đám chuột đó rất thông minh, chúng thật sự có khả năng quay lại đánh úp, thậm chí còn có thể vòng qua đây trực tiếp đánh lén khe nứt.
Mức độ tấn công đó, Xavier bọn họ chắc chắn không đỡ được, một khi để chúng ra ngoài thì nhất định sẽ gây ra thương vong lớn.
"Cậu không đi." Lyles nói, bên kia khe nứt rất nguy hiểm.
"Vậy lỡ chúng vòng qua cậu chạy đến tìm tôi thì sao?" An Mễ Lạc đứng dậy đi ra cửa, trước khi ra ngoài còn không quên quay đầu lại cảnh cáo, "Ngoan ngoãn nằm trên giường."
Đóng cửa lại, An Mễ Lạc đi xuống lầu.
Đi qua phòng khách, lấy thức ăn, lại rót thêm ít nước ấm, lúc An Mễ Lạc trở lại lầu trên thì Lyles vẫn ngoan ngoãn nằm trên giường.
Rắn đen cuộn tròn bên cạnh cậu ta, thấy cậu vào thì ngẩng đầu lên nhìn.
An Mễ Lạc đặt thức ăn đã lấy lên lầu vào lòng Lyles, "Ăn chút gì đi."
Lyles vốn định từ chối, cậu ta phải đến phía sau càng sớm càng tốt, nhưng khi đối diện với khuôn mặt hung dữ của An Mễ Lạc, cậu ta vẫn cầm lấy bánh quy nén xé ra ăn.
An Mễ Lạc ngồi xuống bên giường, nhìn cậu ta ăn.
Động tác ăn uống của Lyles rất tao nhã, cho dù ăn hơi vội vàng, nhưng vẫn cố gắng nhai kỹ từng miếng rồi mới nuốt xuống.
Điều đó khiến An Mễ Lạc, người đang nhìn cậu ta ăn, có ảo giác như mình đang bắt nạt người khác.
Nhìn Lyles ăn hết một miếng bánh quy nén rồi lại ăn thêm nửa hộp thịt hộp, An Mễ Lạc không đợi cậu ta lên tiếng đã lấy hộp thịt còn lại trong tay cậu ta đặt sang một bên, "Ngủ một giấc đi."
Lyles không nhúc nhích.
An Mễ Lạc lạnh lùng nhìn sang, "Ngủ ba tiếng, ngủ dậy chúng ta sẽ đi. Hiện giờ cậu trong tình trạng này, cho dù có đi qua đó thì có thể làm được gì, cậu chắc chắn lát nữa sẽ không đột nhiên ngất xỉu chứ, cậu ngất xỉu rồi tôi phải làm sao?"
Cậu đâu có khả năng tấn công.
Lyles dời mắt.
"Ngủ đi." An Mễ Lạc không cho phép từ chối.
Liếc nhìn con rắn đen, Lyles ngoan ngoãn nằm xuống.
Sau khi nhìn thấy Lyles nằm xuống, An Mễ Lạc kéo chăn lên đắp cho cậu ta.
Làm xong những việc này, An Mễ Lạc không rời đi, mà ngồi bên giường đợi, muốn nhìn thấy Lyles ngủ thϊếp đi.
Sống một mình hơn mười năm, Lyles không quen với việc có người ngủ cùng, cơ thể rõ ràng căng cứng, nhưng tình trạng của cậu ta thật sự không tốt, chưa đến mười phút đã ngủ thϊếp đi.
An Mễ Lạc lại ngồi bên giường một lúc, sau khi xác định Lyles đã ngủ say, cậu đứng dậy đi xuống lầu.
Lúc này là năm giờ, trời dần sáng, căn nhà nhỏ càng thêm xơ xác hỗn độn.
Bàn ghế bị đυ.ng đổ, thịt hộp bánh quy nén rơi lăn lóc khắp nơi, còn có cả đống dụng cụ, thùng... của cậu.
Cả phòng khách gần như không có chỗ đặt chân.
An Mễ Lạc ra khỏi nhà, đi vòng quanh căn nhà một vòng.
Trước đó, đám chuột kia đã từng coi căn nhà nhỏ là mục tiêu tấn công, lúc đó cậu đang đứng trên lầu hai, chỉ cảm thấy cả căn nhà rung chuyển, còn tưởng chắc chắn không trụ nổi, nhưng đi một vòng nhìn kỹ lại, tuy nhiều chỗ trên tường bên ngoài bị đυ.ng đến bong tróc, nhưng tường bên trong lại không hề có dấu hiệu nứt vỡ.
Là vọng gác, khi xây dựng căn nhà nhỏ đã được thiết kế chống va đập, tường dày gấp đôi so với nhà bình thường bên ngoài, chưa kể gạch và xi măng cũng được sử dụng loại tốt hơn.
So với căn nhà nhỏ, nhà kính mà cậu vất vả dựng lên còn thê thảm hơn nhiều.
Một trong những cây cột bị đâm gãy, khiến cả mái nhà nghiêng đổ xuống, may mà cây cột không bị gãy hẳn, đổ được một nửa thì dừng lại, nhà kính cũng vì thế mà miễn cưỡng giữ được.
Kiểm tra xong nhà kính, An Mễ Lạc đứng trước máy lọc không khí quan trọng nhất đối với cậu.
Máy lọc không khí không có dấu vết bị va đập.
An Mễ Lạc bật máy lọc không khí lên.
Máy lọc không khí hoạt động bình thường.
An Mễ Lạc thở phào nhẹ nhõm.
Cậu quay vào nhà, lấy phần thức ăn của mình vào trong, đợi đến khi không khí được lọc sạch hoàn toàn, cậu mới ăn một ít.
Bận rộn cả đêm, cậu đã sớm đói bụng rồi.
Ăn uống no nê, An Mễ Lạc lại ngồi trong máy lọc không khí một lúc, sau đó mới đi lên lầu.
Lyles vẫn đang ngủ, nghe thấy động tĩnh trên giường, con rắn đen đang chiếm vị trí bên cạnh cậu ta ngẩng đầu lên nhìn, sau đó tiếp tục gác đầu lên ngực Lyles ngủ.
An Mễ Lạc không giành giường với nó, nằm xuống chỗ sát tường, cũng định chợp mắt một lát.
Trời dần sáng, trong nhà vẫn luôn yên tĩnh.
Lúc An Mễ Lạc tỉnh giấc đã là ba tiếng sau.
Vừa tỉnh, cậu lập tức nhìn sang chiếc giường phía trước, vốn dĩ cậu còn lo lắng Lyles sẽ thừa dịp cậu ngủ mà lẻn đi, nhưng nhìn sang lại thấy người vẫn nằm trên giường.
An Mễ Lạc thở phào nhẹ nhõm, giây tiếp theo, lông mày lại nhíu lại.
Lyles luôn là người rất cảnh giác, nói ngủ ba tiếng thì tuyệt đối không thể ngủ đến ba tiếng mười phút.
An Mễ Lạc đứng dậy, tiến lại gần.
Quả nhiên, Lyles trên giường cau mày, trán lấm tấm mồ hôi lạnh.
An Mễ Lạc đưa tay sờ trán Lyles, vốn dĩ cậu muốn xác nhận xem Lyles có bị sốt hay không, nhưng khoảnh khắc ngón tay chạm vào làn da trán Lyles, đôi mắt nhắm chặt dưới lòng bàn tay bỗng mở ra.
Trong mắt Lyles mang theo sát khí rõ ràng.
Nhận ra là cậu, Lyles hơi nghiêng đầu sang một bên né tránh tay cậu.
"Còn sớm, ngủ thêm chút nữa đi." An Mễ Lạc nói.
Lyles nhìn bầu trời sáng rực bên ngoài cửa sổ, không bị lừa gạt, cậu ta ngồi dậy.
Con rắn đen thấy vậy, cũng hành động theo.
An Mễ Lạc đi đến một bên, lấy cốc nước cậu đã uống dở đưa qua.
Lyles nhận lấy uống hai ngụm, trực tiếp xuống giường mặc quần áo, không hề dây dưa.
Biết không ngăn cản được, An Mễ Lạc chỉ có thể đi theo.
Xuống lầu, An Mễ Lạc tranh thủ lúc Lyles ra khỏi cửa đã nhét lương khô cho cậu ta, tiện tay dựng một chiếc ghế đặt sau lưng cậu ta, "Ăn no rồi hãy đi."
Trong ba chiếc ghế thì hai chiếc đã bị đυ.ng gãy, hiện tại chỉ còn lại chiếc này là còn dùng được.
Lyles không từ chối.
Đã đến giờ ăn trưa, lát nữa nhỡ có chuyện gì thật sự sẽ không có thời gian ăn cơm.
An Mễ Lạc cầm phần của mình đi về phía máy lọc không khí.
Vài phút sau, lúc An Mễ Lạc trở lại phòng khách, Lyles đã đứng đợi ở cửa.
Thấy cậu ra ngoài, Lyles dẫn đầu đi về phía sau căn nhà nhỏ.
An Mễ Lạc vội vàng đuổi theo.
Chiến trường đêm qua chủ yếu tập trung ở phía sau căn nhà nhỏ, ban đêm không thấy gì, đến khi trời sáng lại gần, An Mễ Lạc mới phát hiện diện tích bao phủ của toàn bộ chiến trường còn rộng hơn cậu tưởng tượng rất nhiều.
Lấy căn nhà nhỏ làm trung tâm, khu vực xung quanh bán kính hơn một dặm đều là xác chết, số lượng nhiều đến mức để chúng chạy qua e là phải mất mấy phút mới hết được.
Vượt qua đống xác chết, hai người đi về phía trước.
Trên đường đi, bọn họ không nhìn thấy dị thú cũng không nhìn thấy xác chết, nhưng mặt đất lại toàn là dấu chân san sát.
Số lượng đám chuột đến tối qua tuyệt đối không chỉ có bấy nhiêu, còn nhiều hơn nữa ẩn nấp ở vùng núi gần đó, chỉ là sau khi phát hiện đánh không lại, chúng đã chọn cách bỏ chạy.
Một tiếng sau, vòng qua dãy núi, An Mễ Lạc lập tức nhìn về phía khe nứt.
Có dị thú trên bãi đất trống trước khe nứt, chính là lũ chuột trước đó.
Số lượng chúng không nhiều, tổng cộng cũng chỉ có năm sáu con.
Lúc An Mễ Lạc bọn họ đến, chúng đang đi lang thang xung quanh, xem ra là cố ý đến để thăm dò tình hình.
"Xì xì..." Con rắn đen lao về phía chúng với tốc độ cực nhanh.
Thính giác của đám chuột đó rất nhạy bén, con rắn đen còn chưa đến gần, chúng đã đồng loạt quay đầu lại.
Nhận ra con rắn đen, nhìn thấy Lyles, chúng lập tức chạy về phía khe nứt.
Con rắn đen không vì thế mà bỏ qua cho chúng, đuổi theo vào khe nứt, muốn gϊếŧ sạch chúng.
Trong lúc con rắn đen bận rộn, An Mễ Lạc đi theo Lyles đến tảng đá mà Lyles thường xuyên ở.
Lyles vốn đã không khỏe, lúc ngồi xuống trán đã lấm tấm mồ hôi lạnh.
Bộ đồ bảo hộ kín mít, tình trạng của An Mễ Lạc cũng không khá hơn cậu ta là bao.
Ngồi xuống, An Mễ Lạc vừa thở hổn hển vừa nhìn về phía khe nứt.
Bên kia khe nứt không chỉ có mấy con chuột vừa chạy vào, còn có không ít con ẩn nấp trong rừng cây phía sau, nhìn thấy con rắn đen, chúng lập tức chạy về phía sâu hơn trong Dị giới.
Con rắn đen nhanh chóng giải quyết xong mấy con không kịp chạy trốn, men theo khe nứt bắt đầu tuần tra.
"Tiểu Hắc." An Mễ Lạc lên tiếng.
Con rắn đen quay đầu lại nhìn.
An Mễ Lạc mới là Tiểu Hắc.
Cả nhà An Mễ Lạc đều là Tiểu Hắc.
"Quay lại đây." An Mễ Lạc vẫy tay.
Không thể triệu hồi Linh thú về, Lyles vốn đã không thoải mái, nếu con rắn đen còn tiếp tục tấn công sử dụng độc, tình trạng của Lyles sẽ càng tệ hơn.
Con rắn đen quay đầu nhìn vào sâu trong khe nứt, lại nhìn Lyles, có chút không cam lòng, nhưng vẫn ngoan ngoãn nghe lời.
Quay lại bên cạnh Lyles, nó leo lên tảng đá, cuộn tròn thành một khối bên cạnh Lyles.
"Cậu nằm nghỉ ngơi một lát đi." An Mễ Lạc nhìn người bên cạnh, "Để tôi canh chừng, có chuyện gì thì gọi cậu."
Gần đây tầm nhìn rộng rãi, không có gì che chắn, chỉ cần không lơ là thì sẽ không có vấn đề gì lớn.
Lyles im lặng nhìn chằm chằm về phía khe nứt, không nhúc nhích.
"Nằm trên đá thật sự không thoải mái, vậy hay là để tôi ôm cậu, cậu dựa vào lòng tôi ngủ?" An Mễ Lạc đưa tay định ôm người.
Lyles lạnh lùng nhìn sang.
Con rắn đen cũng ngẩng đầu lên, ra dáng nếu An Mễ Lạc dám động thủ thì nó sẽ cắn đứt tay An Mễ Lạc.
"Không cho ôm thì thôi, hung dữ như vậy làm gì." An Mễ Lạc tủi thân rụt tay về, "Thời buổi này, đau lòng vợ mình cũng sai sao..."
Lyles dời mắt.
Qua một lúc lâu, lúc An Mễ Lạc tưởng rằng mình sẽ không được để ý đến, Lyles leo lên tảng đá, nằm nghiêng về phía sau.
An Mễ Lạc nghiêng đầu liếc nhìn, không quấy rầy cậu ta, tập trung chú ý quan sát xung quanh.
002.
Phải luôn chú ý, còn không thể lơ là làm việc khác, canh giữ khe nứt quả thực là một việc rất nhàm chán và mài mòn ý chí.
Chưa đến nửa tiếng, An Mễ Lạc đã phải đứng dậy đi lại để tập trung chú ý.
Một tiếng sau, đi vòng quanh tảng đá hết vòng này đến vòng khác, lúc An Mễ Lạc bắt đầu ngáp ngắn ngáp dài, khóe mắt bỗng liếc thấy một bóng dáng, có thứ gì đó đang dò xét trong rừng cây bên kia khe nứt.
An Mễ Lạc liếc mắt một cái đã nhận ra đó là lũ chuột lúc trước.
Chưa kịp để An Mễ Lạc phản ứng, con chuột kia phát hiện ra mình bị phát hiện, lập tức quay đầu bỏ chạy.
Chỉ chốc lát sau, phía sau khe nứt lại khôi phục sự yên tĩnh.
An Mễ Lạc nhìn sang Lyles.
Lyles nằm trên tảng đá, co một chân lên, không biết là đang ngủ hay đang thức.
Con rắn đen cũng không có động tĩnh gì.
Do dự một lát, An Mễ Lạc không gọi Lyles dậy, chỉ tập trung chú ý quan sát.
Nửa tiếng sau, An Mễ Lạc lại phát hiện ra bóng dáng lén lút di chuyển trong rừng cây phía sau khe nứt.
Bị phát hiện, lần này mấy con chuột kia không quay đầu bỏ chạy, mà nhìn chằm chằm vào Lyles và con rắn đen trên tảng đá.
An Mễ Lạc không lên tiếng gọi Lyles dậy, chỉ lạnh lùng nhìn chúng.
Giằng co khoảng ba phút, đám chuột đó oán hận liếc nhìn cậu một cái, sau đó quay người rời đi.
Nhìn bóng lưng bỏ đi của chúng, trong mắt An Mễ Lạc càng thêm lạnh lẽo, chúng cố ý.
Lyles dù có lợi hại đến đâu thì cũng sẽ có lúc mệt mỏi, có lúc lơ là, đánh chính diện không lại, chúng liền thử dùng cách này để mài mòn Lyles.
Ba tiếng sau, lần thứ năm nhìn thấy bóng dáng lén lút, An Mễ Lạc đã lười đến mức không muốn tức giận nữa.
Đối đầu trong im lặng khoảng mười phút, sau khi biết An Mễ Lạc không mắc lừa, ánh mắt đám chuột kia nhìn cậu càng thêm đỏ ngầu oán hận.
Vài phút sau, chúng lại biến mất trong rừng cây.
Mắt tiễn bóng chúng đi xa, An Mễ Lạc vừa thở phào nhẹ nhõm, thì phía sau, hướng dãy núi lại truyền đến động tĩnh.
An Mễ Lạc lập tức quay đầu lại nhìn.
Cái đến là một đoàn xe.
An Mễ Lạc ngẩn người, Cas vào nhanh như vậy sao?
Lyles cũng đã nghe thấy động tĩnh, cậu ta ngồi dậy từ trên tảng đá.
Vài phút sau, đoàn xe dừng lại gần tảng đá.
Xavier xuống xe.
"Sao cậu lại đến đây?" An Mễ Lạc nhìn xung quanh một lượt, không nhìn thấy Cas trong đám người.
"Cas chưa đến nhanh như vậy, hắn ta bảo tôi đưa những người này vào trước." Xavier hất hàm về phía một nhóm người trên một chiếc xe khác.
Những người đó rõ ràng là nhân viên phi chiến đấu, sau khi xuống xe, nhìn thấy cảnh tượng xác chết ngổn ngang đầy máu, bọn họ kinh hãi bất an, một mảnh hỗn loạn.
Sau khi rối loạn trong chốc lát, một người có vẻ là người dẫn đầu đã dặn dò vài câu, bảo những người đó mở cửa sau của một chiếc xe ra, sau đó đi về phía Lyles.
"Mời ngài di chuyển một chút..."
Cách một lớp đồ bảo hộ, An Mễ Lạc không nhìn rõ dáng vẻ cụ thể của người nọ, nhưng hẳn là nhân viên y tế.
Lyles liếc nhìn ông ta một cái, không nhúc nhích.
Người nọ dường như đã quen từ lâu, trong lời nói đều là sự khó xử, "Xin ngài đừng làm khó chúng tôi."
Con rắn đen trực tiếp nằm vật xuống tảng đá, lười biếng không thèm để ý đến.
"Lyles." An Mễ Lạc bước tới, không đợi Lyles phản ứng đã trực tiếp ra tay kéo người dậy, kéo về phía chiếc xe cách đó không xa.
Bị kéo đi, Lyles rõ ràng là không muốn, nhưng cũng không giãy giụa.
An Mễ Lạc kéo người đến trước xe, cưỡng ép đẩy cậu ta lên xe.
Cuối cùng chính cậu cũng lên xe.
Mọi chuyện xảy ra quá nhanh, quá đột ngột, An Mễ Lạc và Lyles đều đã lên xe rồi mà đám nhân viên y tế kia vẫn còn ngơ ngác đứng dưới xe.
"Không phải muốn kiểm tra sao?" An Mễ Lạc nhìn sang.
Nghe vậy, đám người vội vàng hành động, đồng thời không ít người kinh ngạc nhìn An Mễ Lạc.
Từ khi Lyles vào Dị giới số 13, mười năm qua, cứ cách một khoảng thời gian, bọn họ sẽ vào đây kiểm tra cho Lyles một lần.
Lúc mới đầu, Lyles còn khá phối hợp, nhưng thời gian lâu rồi, bọn họ vẫn luôn không tìm ra kết quả, dần dần Lyles cũng không phối hợp nữa.
Bọn họ biết rõ độc của Lyles lợi hại cỡ nào, nếu cậu ta không muốn phối hợp thì căn bản không ai có thể ép buộc được, nhưng Cas vẫn luôn kiên trì, vì vậy mỗi lần kiểm tra đối với bọn họ mà nói đều là một chuyện cực kỳ đau đầu.
"Mời ngài ngồi." Trên xe, người phụ trách lúc trước đẩy một chiếc ghế qua.
Lyles không để ý đến ông ta.
An Mễ Lạc trực tiếp ấn vai Lyles, ấn cậu ta xuống.
Người phụ trách nhìn An Mễ Lạc, vội vàng ra hiệu cho hai người vừa lên xe bên cạnh.
Hai người vội vàng chạy sang một bên, lấy dụng cụ lấy máu ra.
Chuẩn bị xong dụng cụ, khử trùng kim tiêm, một người trong đó nhìn Lyles, động tác chạm vào khiến Lyles căng thẳng.
An Mễ Lạc kéo tay trái của Lyles, trực tiếp xắn tay áo lên, để lộ cánh tay trắng nõn rắn chắc của cậu ta.
"Xì xì..." Con rắn đen thò đầu ra từ bên cạnh, An Mễ Lạc buông Lyles ra.
An Mễ Lạc không thèm ngẩng đầu lên, trực tiếp đẩy nó ra sau lưng, "Đừng quậy phá."
Nhìn thấy động tác không chút khách khí của An Mễ Lạc, đám người trên xe dưới xe vừa hành động nhanh nhẹn vừa im lặng một cách khác thường.
Lyles không phải là người dễ chung sống, cho dù không có độc của con rắn đen thì cậu ta cũng vậy, vì vậy bọn họ luôn có chút sợ hãi khi chung đυ.ng với Lyles, nhưng lại không nhìn thấy chút sợ hãi nào từ An Mễ Lạc.
Không chỉ đối với Lyles, ngay cả con rắn đen, cậu cũng chưa từng để vào mắt.
"Xì xì..." Nhìn thấy máu đỏ tươi chảy dọc theo ống truyền trong suốt, đuôi con rắn đen liên tục đập vào thành xe.
Mỗi lần đến đây, đám người này đều phải rút máu.
Nhưng cho dù có rút bao nhiêu lần, kết quả vẫn luôn không thay đổi.
"Còn quậy phá nữa thì xuống dưới." An Mễ Lạc trực tiếp đưa ra lời cảnh cáo cuối cùng.
"Xì!" Con rắn đen xù lông, bị mắng.
An Mễ Lạc tưởng nó sợ cậu sao.
An Mễ Lạc hoàn toàn không để ý đến nó.
Rút máu xong, đám người lại lấy mẫu nước bọt, sau đó là một loạt kiểm tra dữ liệu.
An Mễ Lạc luôn đi theo bên cạnh, khi thì giúp ấn người về chỗ ngồi, khi thì giúp đẩy con rắn đen ra.
Toàn bộ quá trình kéo dài khoảng nửa tiếng mới kết thúc.
Lúc kết thúc, ánh mắt Lyles nhìn cậu đã thêm vài phần oán giận.
Biết Lyles đã đến giới hạn, An Mễ Lạc vội vàng tránh ra, "Được rồi, đi thôi."
Lyles đứng dậy khỏi ghế, trực tiếp xuống xe, đi thật xa.
An Mễ Lạc dở khóc dở cười, đây là giận dỗi sao?
Lyles là con nít sao?
Mắt tiễn bóng Lyles trở lại ngồi xuống tảng đá, An Mễ Lạc quay đầu nhìn đám người trong xe, trong mắt cậu chỉ còn lại sự ngưng trọng, "Nói đi, rốt cuộc hiện tại cậu ấy thế nào rồi?"
Bị hỏi như vậy, mấy người liếc nhìn nhau, chỉ im lặng cất mẫu vật đã thu thập được đi.
"Dù sao sớm muộn gì tôi cũng biết, hay là trong này có chuyện gì tôi không thể biết?" An Mễ Lạc đặt tay lên chiếc hộp đựng mẫu máu, không nói rõ ràng thì ai cũng đừng hòng đi.
Thấy thái độ An Mễ Lạc kiên quyết, đám người liếc nhìn nhau, sau đó người dẫn đầu lên tiếng, "Cậu muốn biết gì?"
Cas không hề nói không được tiết lộ ra ngoài.
Thực tế, không ít người biết tình trạng của Lyles, ít nhất thì tầng lớp cao nhất của Đế quốc Carse bọn họ đều đã biết từ lâu, nếu không thì bọn họ cũng sẽ không đồng ý để Lyles ở một mình trong cái nơi quỷ quái này.
Lyles không chỉ là Vương của Đế quốc Carse bọn họ, mà còn là chốt chặn mạnh nhất, cũng là chốt chặn cuối cùng, hữu hiệu nhất để bọn họ đối phó với những Dị giới đó.
"Cậu ấy đã đến mức nào rồi?" An Mễ Lạc hỏi.
"Độc của cậu ấy ngày càng lợi hại, lợi hại đến mức ngay cả hệ thống miễn dịch của chính cậu ấy cũng bắt đầu không chịu nổi, sắp sụp đổ rồi." Dừng một chút, người nọ nói, "Nhiều nhất là nửa năm nữa, cậu ấy sẽ bị chính độc của mình gϊếŧ chết."
"..." An Mễ Lạc không ngờ sẽ nghe được câu trả lời như vậy.
Cậu vốn định hỏi xem có phải Lyles hôn mê lần trước là do Linh thú mất kiểm soát hay không, muốn hỏi xem có cách nào giúp Lyles thu hồi con rắn đen kia lại hay không...
"Chúng tôi vẫn luôn đang nghĩ cách điều chế thuốc giải, hoặc là làm giảm bớt sự giải phóng độc tố của cậu ấy, nhưng đã mười năm rồi..."
Những lời người nọ nói sau đó, An Mễ Lạc không nghe lọt tai một chữ nào nữa, cậu quay đầu nhìn thẳng Lyles đang ngồi quay lưng về phía này ở đằng xa, trong đầu trống rỗng.
Cậu biết Lyles đến đây là để chờ chết, nhưng cậu không ngờ cái chết lại đến gần như vậy, thậm chí chỉ còn lại nửa năm.
An Mễ Lạc không biết mình xuống xe thế nào, lại đi đến bên tảng đá ra sao, lúc hoàn hồn, cậu đã đứng trước mặt Lyles.
Lyles phớt lờ sự tồn tại của cậu, tay phải che lấy vị trí bị rút máu trên tay trái, mặt không chút biểu cảm.
An Mễ Lạc không nhịn được bật cười, cậu ngồi xuống bên cạnh, kéo tay Lyles qua xoa xoa, "Không phải là gãy tay cũng có thể nhịn sao, sao còn sợ tiêm, nói ra cũng không sợ người khác chê cười."
Cơ thể Lyles rõ ràng cứng đờ, ngay sau đó liền muốn rút tay về.
An Mễ Lạc túm cậu ta lại trước khi cậu ta kịp hành động, tiếp tục xoa bóp, "Được rồi được rồi, chỉ là nói đùa thôi, cây kim to như vậy, ai nhìn thấy cũng phải sợ, vừa rồi tôi cũng sợ hết hồn..."
"Không sợ."
Khóe miệng An Mễ Lạc càng thêm vui vẻ, động tác xoa bóp lại càng thêm nhẹ nhàng.