Bị ghét bỏ, An Mễ Lạc vừa khóc vừa cười.
Nhưng nhìn kỹ lại, trong mắt Lyles lại có thêm vài phần thăm dò và tò mò. Sau một thời gian dài chung sống, dần dần có thể đọc được suy nghĩ của Lyles qua những biểu cảm nhỏ, cậu phát hiện ra Lyles đôi khi... cũng rất đáng yêu?
An Mễ Lạc cất dao găm đi, kiểm tra mắt cá chân.
Cậu ngủ khoảng năm tiếng đồng hồ, mắt cá chân vẫn còn sưng rất to, nhưng so với lúc trước đã đỡ hơn rất nhiều.
Cậu đứng dậy thử đi hai bước, vẫn còn đau khi dồn lực, nhưng đã tốt hơn trước rất nhiều.
Thấy An Mễ Lạc đứng dậy, Lyles cũng đứng dậy theo. Hắn cầm lấy bó cỏ đặt bên cạnh, dẫn đầu đi về phía căn nhà nhỏ.
Tiểu Hắc bám theo sau.
An Mễ Lạc quay đầu nhìn lại, hướng Lyles vừa đi tới và hướng căn nhà nhỏ hoàn toàn ngược nhau, Lyles vừa rồi lại ra ngoài sao?
"Anh vừa đi đâu vậy?" An Mễ Lạc hỏi.
Lyles không trả lời, chỉ để lại cho An Mễ Lạc một bóng lưng.
Tiếp tục di chuyển, tốc độ của An Mễ Lạc nhanh hơn trước rất nhiều, nhưng Lyles vẫn phải thường xuyên dừng lại chờ cậu.
Cứ đi rồi dừng như vậy, vài tiếng đồng hồ sau, khi An Mễ Lạc nhìn thấy căn nhà nhỏ từ xa thì trời đã bắt đầu hửng sáng.
Điều đó khiến cậu lập tức nhìn thấy đội xe xuất hiện trước căn nhà nhỏ, và cả người đang sửa chữa camera giám sát trên tháp tín hiệu bên cạnh.
Khi An Mễ Lạc phát hiện ra những người đó thì đối phương cũng phát hiện ra bọn họ, tất cả mọi người gần đội xe đều nhìn về phía bọn họ.
Xác nhận là bọn họ, một người trong số đó nhanh chóng tiến về phía bọn họ.
Thấy người đó di chuyển, một người khác cao hơn cũng đi theo.
An Mễ Lạc liếc mắt một cái đã nhận ra người cao hơn phía sau hẳn là Xavier, mặc dù tất cả mọi người đều mặc đồ bảo hộ căn bản không nhìn thấy mặt, nhưng dù sao cậu cũng đã quen biết Xavier được vài năm rồi.
Vài phút sau, bốn người gặp nhau trong rừng cây.
"Lyles." Người đi đầu tiên chạy thẳng tới chỗ Lyles.
Nghe thấy giọng nói, An Mễ Lạc gần như ngay lập tức nhận ra đối phương, Cas.
Lyles không thèm liếc mắt, tiếp tục đi về phía trước.
Chắc hẳn đã sớm nhận ra hắn ta rồi.
Cas cũng không bất ngờ, chỉ yên lặng nhìn bóng lưng Lyles rời đi.
An Mễ Lạc cười tủm tỉm lên tiếng: "Anh cả, sao anh đến mà không báo trước một tiếng?"
Cas nhìn về phía An Mễ Lạc: "Hai người đi đâu vậy?"
Vừa nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của An Mễ Lạc, đầu Cas lại ù lên.
Vài đêm trước, hắn đang ngủ ngon thì bị đánh thức bởi tiếng chuông điện thoại, sau đó được thông báo camera giám sát vừa mới sửa xong lại bị An Mễ Lạc tháo dỡ.
Hắn ta vừa lúc rảnh rỗi, nên lập tức đến đây.
An Mễ Lạc thật sự cho rằng hắn ta không làm gì được cậu sao?
Ba ngày sau, hắn ta vừa mới đến Dị giới số 4 nối liền với Dị giới số 13, chân còn chưa kịp chạm đất đã lại nhận được điện thoại, sáng sớm hôm qua Lyles và An Mễ Lạc cùng nhau rời khỏi căn nhà nhỏ, sau một ngày vẫn chưa trở về.
Kể từ khi bước vào Dị giới số 13, cuộc sống của Lyles cơ bản chỉ có hai điểm đến, chưa từng xuất hiện tình trạng bỏ lại khe nứt Dị giới số 14 trong thời gian dài như vậy.
Điều đó khiến hắn ta lập tức nghĩ đến rất nhiều khả năng, ví dụ như trong Dị giới xảy ra chuyện gì khiến Lyles phải rời đi, hoặc là giống như An Mễ Lạc đã nói trước đó, An Mễ Lạc thật sự có bản năng thuyết phục được Lyles...
Nhưng điều này rõ ràng là không thể, Lyles tuyệt đối không phải loại người dễ dàng thay đổi chủ ý chỉ vì vài ba câu nói của người khác.
Xuống máy bay, hắn ta lập tức dẫn người đi vào.
Năm tiếng đồng hồ sau, đến căn nhà nhỏ, phát hiện Lyles thật sự không có ở đó, linh cảm chẳng lành trong lòng hắn ta ngày càng mãnh liệt.
Thậm chí hắn ta đã chuẩn bị phái điều động lực lượng lớn vào tìm người, thì nhìn thấy An Mễ Lạc tập tễnh đi về.
Lyles đi bên cạnh, phối hợp với tốc độ của An Mễ Lạc, trên lưng còn cõng một bó cỏ.
"Cậu đây là..." Xavier tiến lên dìu.
Đi bộ vài tiếng đồng hồ, mắt cá chân đã sưng lên, An Mễ Lạc lập tức dồn hơn nửa trọng lượng cơ thể lên người Xavier.
"Đi theo anh ấy ra ngoài cắt ít cỏ về." An Mễ Lạc vừa đi về phía căn nhà nhỏ vừa thản nhiên nói: "Bên phải căn nhà nhỏ không phải bị sập sao, mấy cái cửa trống hở gió hở mưa, tôi nghĩ kiếm ít đất sét với cỏ về trám lại."
Cas cau mày.
Chỉ vì chuyện này mà Lyles bỏ bê khe nứt Dị giới số 14 cả ngày trời sao?
Hắn ta không tin.
"Vậy còn vết thương của cậu..." Xavier hỏi.
"Bị dị thú tấn công khi đang cắt cỏ." An Mễ Lạc giải thích.
Đến trước căn nhà nhỏ, An Mễ Lạc vừa đi vào trong vừa chủ động chào hỏi: "Còn đứng đó làm gì, vào nhà ngồi đi."
Đám người canh giữ bên cạnh xe nhìn nhau, không ai dám nhúc nhích, độc của Lyles lợi hại bọn họ biết rõ hơn ai hết, nếu không phải Cas ở đây, bọn họ đã lái xe bỏ chạy từ lâu rồi.
An Mễ Lạc biết rõ trong lòng, nhưng trên mặt lại càng thêm nhiệt tình: "Đừng khách sáo, vào đi vào đi."
Vừa nói An Mễ Lạc vừa đưa tay kéo hai người đứng cạnh đó, hai người đó giật mình, vội vàng lùi ra xa.
Lùi ra rồi mới nhận ra mình vừa làm gì, trên mặt hai người đều là vẻ ngại ngùng.
Cas còn chưa kịp mở miệng, Lyles đã từ trong nhà đi ra, trên tay cầm một túi bánh quy nén, định đi về phía khe nứt.
An Mễ Lạc vội vàng lên tiếng: "Anh đừng đi vội, giúp em mang số cỏ đó lên lầu ba phơi nắng cho khô đi."
Lyles không để ý tới cậu.
"Chân em đau, leo lên đó không nổi, để lâu sẽ bị mốc, em không muốn phải đi thêm một chuyến nữa đâu." An Mễ Lạc nói.
Ánh mắt Lyles dừng lại trên mắt cá chân An Mễ Lạc một chút.
Như là nhớ lại chuyện gì không vui, hắn cầm lấy bó cỏ đặt bên cạnh cửa, đi vào nhà.
Chứng kiến tất cả, trên mặt Cas đều là kinh ngạc.
Vừa rồi An Mễ Lạc nói Lyles đi cùng cậu ra ngoài là để cắt cỏ về, hắn ta còn không tin, bây giờ lại dao động.
Chẳng lẽ An Mễ Lạc thật sự có thể sai khiến Lyles?
Những người khác trước cửa nhà cũng kinh ngạc.
Bọn họ là người chuyên phụ trách vận chuyển vật tư đến cho Lyles, cũng không phải lần đầu tiên tiếp xúc với Lyles.
Lúc đầu bọn họ cũng từng rất tò mò về Lyles, nhưng đến khi thật sự tiếp xúc mới phát hiện Lyles không hề dễ gần, hắn căn bản không nói chuyện với bọn họ, thậm chí còn không thường xuyên ở trong căn nhà nhỏ, đa phần bọn họ đến đưa đồ đều là đặt đồ xuống rồi đi.
Cho dù thỉnh thoảng Cas gọi điện không được, bảo bọn họ hỗ trợ nhắn lại, hắn cũng chỉ im lặng lắng nghe, chưa từng có bất kỳ phản ứng nào.
Đây là lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy Lyles để ý đến người khác.
Nhìn ra sự kinh ngạc của Cas, An Mễ Lạc cười híp mắt, khóe miệng dưới lớp mặt nạ phòng độc lại không nhịn được mà giật giật, cậu chỉ dỗi một chút thôi mà, đã thành bóng ma tâm lý rồi sao.
An Mễ Lạc đi vào trong nhà.
Vào cửa, cậu kéo ghế ra ngồi xuống: "Mọi người cũng ngồi đi, đừng khách sáo, cứ coi như ở nhà mình."
Dám đi theo vào nhà chỉ có Cas và Xavier.
Ánh mắt Cas dừng lại trên cửa ra vào đã được dọn dẹp sạch sẽ và cả đèn trên cửa ra vào một chút, sau đó ngồi xuống đối diện.
Xavier ngồi xuống cạnh An Mễ Lạc.
Cả căn nhà chỉ có ba cái ghế, bây giờ đã có người ngồi hết.
"Tiếc là chỗ tôi không có gì để tiếp đãi mọi người, dù sao thì mỗi bữa tôi đều phải tính toán kỹ lưỡng, ăn nhiều hơn một chút là phải nhịn đói." An Mễ Lạc cười tủm tỉm nhìn Cas.
Cas không để ý tới cậu, hắn ta nhìn về phía cầu thang.
Lyles hành động rất nhanh, lúc này đã đi xuống lầu.
Hắn không để ý đến hai người khác trong nhà, đi thẳng ra cửa.
Biết rõ Lyles sẽ không để ý đến mình, An Mễ Lạc cười nói: "Anh yêu, về sớm nhé, em chờ anh cùng ăn trưa."
Lyles không quay đầu lại, biến mất sau cánh cửa.
Khi An Mễ Lạc thu hồi tầm mắt, hai người trong nhà đều đang nhìn cậu.
An Mễ Lạc e thẹn mà hạnh phúc cười cười.
Cas lộ ra vẻ mặt như vừa ăn phải thứ gì đó kinh tởm.
Xavier nhìn An Mễ Lạc rồi lại nhìn ra cửa, vẻ mặt vô cùng phức tạp.
"Đúng rồi, anh cả, anh có thể giúp em mua một ít đồ từ bên ngoài vào được không?" An Mễ Lạc ra vẻ ngây thơ nhìn Cas, hoàn toàn không nhắc đến mục đích Cas đến đây.
Cas im lặng, chỉ lạnh lùng nhìn An Mễ Lạc.
"Đủ lượng đất, màng phủ nông nghiệp và hạt giống rau, em muốn thử xem có thể tự trồng rau được không, mỗi ngày ăn lương khô đồ hộp thật sự rất khó chịu."
Cas không để ý, chỉ trầm ngâm đánh giá.
"Chỗ này cách khe nứt quá xa, chúng ta tự mình ra ngoài mua, đi một chuyến cũng mất một ngày, anh lái xe sẽ nhanh hơn."
"Cậu ta sẽ không ra ngoài đâu." Nghe vậy, Cas không những không tức giận mà còn thả lỏng: "Không tin cậu có thể thử xem."
An Mễ Lạc im lặng.
Câu này An Mễ Lạc cũng đã từng nghe qua, lúc đó cậu còn tưởng Cas lừa cậu, cố ý nói như vậy, bây giờ lại có chút không chắc chắn, thái độ của Cas không giống như đang giả vờ.
Tại sao Cas lại chắc chắn như vậy?
An Mễ Lạc còn đang định nói thêm gì nữa, thì bên ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa.
"Tiên sinh, thời gian..."
Cùng với việc độc của Lyles bắt đầu mang tính ăn mòn, thời gian mặt nạ phòng độc có thể 버틸 수 있는 đã ngày càng ngắn, bọn họ đã vào đây hơn một tiếng đồng hồ, phải rời đi thôi.
Cas đứng dậy đi ra cửa.
Trước khi ra khỏi cửa, hắn ta quay đầu nhìn An Mễ Lạc: "Nếu cậu thật sự có bản năng đưa cậu ta rời khỏi nơi quỷ quái này, sau này tôi sẽ gọi cậu là anh."
Nói xong câu đó, Cas xoay người ra khỏi cửa.
Bên ngoài cửa nhanh chóng vang lên tiếng động cơ ô tô khởi động.
Xavier cũng đứng dậy theo, trong lúc đó, hắn ta nhìn An Mễ Lạc với vẻ mặt phức tạp: "Cậu và Lyles thật sự..."
Tuy đây là lần đầu tiên hắn ta tiếp xúc với Lyles, nhưng chỉ cần liếc mắt một cái cũng biết Lyles không phải là người dễ dàng động lòng, nhưng hắn ta lại quá hiểu An Mễ Lạc.
An Mễ Lạc người này nhìn thì có vẻ dễ相处, nhưng trong xương cốt lại toàn là sự phản nghịch, nếu thật sự chọc giận cậu thì cậu cái gì cũng dám làm.
An Mễ Lạc cười ngọt ngào: "Đương nhiên rồi."
Xavier vừa khóc vừa cười: "Vậy cậu còn định trốn sao?"
Lại sửa nhà lại trồng rau, sao hắn ta lại cảm thấy cuộc sống của An Mễ Lạc ngày càng tốt đẹp, còn sống rất thoải mái nữa chứ?
Nụ cười trên mặt An Mễ Lạc biến mất, im lặng không nói.
"Xavier?" Bên ngoài cửa vang lên tiếng gọi.
Xavier đi ra cửa, vừa đi vừa hạ giọng nói: "Tôi đã hỏi thăm rồi, không có quy định nào là không được mang đồ cho hai người, để lần sau vào xem tôi có thể mang theo số đồ đó cho cậu không."
An Mễ Lạc ngẩn người, lập tức muốn hỏi rõ ràng là chuyện gì xảy ra, còn chưa kịp mở miệng, Xavier đã đi ra ngoài.
An Mễ Lạc lập tức đứng dậy, nhưng cậu quên mất chân mình còn đang bị thương, vừa động đậy đã đau đến mức ngã ngồi xuống.
Đợi đến khi cậu tập tễnh đi ra đến cửa thì Xavier đã lên xe.
Chiếc xe quay đầu, đi về phía khe nứt, chỉ trong chốc lát đã biến mất sau dãy núi xa xa.