Vợ Tôi Độc Nhất Vô Nhị

Chương 17

Bị ghét bỏ, An Mễ Lạc nghẹn lời, có một thoáng cậu thật sự muốn xông lên cởϊ áσ bảo hộ trên người mình ra rồi trùm lên đầu Lyles cho hắn tự mình trải nghiệm.

Nhưng cậu cũng chỉ dám nghĩ trong lòng như vậy thôi.

Cậu căn bản đánh không lại Lyles.

“Vậy không bằng anh cõng tôi đi?” An Mễ Lạc vừa sợ vừa tiếp tục dũng cảm.

Lyles lạnh lùng liếc cậu một cái, không thèm để ý tiếp tục đi về phía trước, nhưng lần này tốc độ rõ ràng đã chậm hơn rất nhiều.

An Mễ Lạc vừa chậm rãi đuổi theo, vừa tò mò đánh giá người vợ hờ trước mặt.

Cao hơn một mét tám, quanh năm vận động không có lấy một tia mỡ thừa, dáng người cao ráo thon dài, ít nói, nhưng sẽ lắng nghe người khác, nếu Linh thú không mang độc thì hẳn là người như vậy rất được hoan nghênh.

Nếu không có độc, chắc cũng không đến lượt cậu.

“Anh đều tam hôn rồi, nếu lại chết chồng thì thật sự không ai thèm lấy đâu.” An Mễ Lạc chua ngoa.

Lyles lạnh lùng liếc cậu một cái.

An Mễ Lạc chậm lại hai bước, đề phòng bị bạo hành gia đình.

Trong phạm vi bao phủ bởi độc của Lyles, phong cảnh cũng chẳng có gì khác biệt quá lớn, đi về phía trước thật lâu, An Mễ Lạc rất nhanh đã mất phương hướng.

Nhưng bước chân Lyles lại không hề do dự.

Đi một hồi nghỉ một hồi gần năm tiếng đồng hồ, cảnh sắc phía trước rốt cuộc cũng bắt đầu có sự khác biệt.

Cùng với việc khoảng cách với căn nhà gỗ ngày càng xa, nồng độ độc của Lyles càng ngày càng thấp, mặt đất phía trước bắt đầu nhìn thấy cỏ cây khô héo chết đi nhưng chưa hoàn toàn thối rữa chuyển đen.

Lại đi thêm vài phút, trong một đống cỏ khô úa bắt đầu nhìn thấy lá cây màu xanh.

Đã quá lâu rồi không nhìn thấy màu sắc của sự sống như vậy, khi đi đường An Mễ Lạc thậm chí còn theo bản năng tránh né.

Lyles chưa từng cúi đầu nhìn thêm một cái.

Lúc thế giới hoàn toàn bị màu xanh bao phủ, An Mễ Lạc dừng bước quay đầu nhìn lại, phía trước là núi rừng xanh mướt một màu, phía sau là thế giới chết chóc u ám, loại chênh lệch này khiến cậu có cảm giác như từ địa ngục trở về nhân gian.

Nhận ra cậu dừng lại, Lyles đang đi phía trước cũng dừng bước.

An Mễ Lạc vừa mới nghỉ ngơi chưa lâu.

Bọn họ đã muộn hơn dự kiến hơn một tiếng đồng hồ.

An Mễ Lạc đuổi theo.

Đi vào khu vực có thảm thực vật, An Mễ Lạc bắt đầu tìm kiếm lá cây thích hợp.

Mỗi Dị giới đều là một thế giới độc lập, đều có hệ sinh thái riêng, Dị giới số 13 cũng vậy, đi suốt dọc đường An Mễ Lạc đều không nhìn thấy loại cỏ nào quen thuộc, ngược lại nhìn thấy rất nhiều thứ kỳ quái chưa từng thấy trước đây.

Gần đó có một mảng mọc tốt nhất là một loại thực vật cao bằng nửa người treo đầy vô số quả nhỏ màu đỏ, lúc đầu An Mễ Lạc còn cảm thấy nó khá đẹp mắt, nhưng chưa đi được bao xa thì cậu đã nhìn thấy thi thể dị thú dưới loại thực vật đó, hơn nữa tình huống như vậy còn không chỉ một lần.

Quả rõ ràng có độc, loại thực vật kia có lẽ cũng dựa vào phương thức này để bón phân cho chính mình, mới khiến nó mọc tốt nhất.

Sau đó An Mễ Lạc liền đi vòng qua loại cỏ kia.

Những loại cỏ dại khác cũng rất nhiều, nhưng phần lớn đều không có tính dai, chỉ cần kéo nhẹ là đứt, không thích hợp.

Đi một hồi nghỉ một hồi hơn mười phút, bọn họ đi đến trước một khu rừng cây.

Những cái cây kia phần lớn đều thẳng tắp vươn lên trời, hơn nữa gần như không có cành nhánh nào, chỉ từ giữa bắt đầu mọc ra vô số chiếc lá to bằng nửa người, nhìn từ xa giống như từng cái chổi lông gà dựng trên mặt đất.

Trong rừng cây thường có rất nhiều rắn rết côn trùng, trên lá cây cũng có dấu vết bị sâu gặm rõ ràng.

An Mễ Lạc đang định vòng qua, Lyles đã trực tiếp đi về phía bên trong.

An Mễ Lạc nhắm mắt đi theo.

May mắn là rừng cây không rộng, hai ba phút sau bọn họ đã đi ra ngoài.

Sau rừng cây là một khe núi rộng khoảng mười mét, sâu ba bốn mét, khe núi hình thành đã rất lâu, bên trong mọc đầy đủ loại thực vật, bởi vì địa thế trong khe núi thấp nên vị trí ở giữa hiện tại đã trở thành một con sông nhỏ.

Lại gần vách núi, An Mễ Lạc vừa nhìn đã bị một hàng cỏ ven sông nhỏ kia hấp dẫn.

Đó là một loại thực vật có hình dạng lá cây tương tự như hẹ nhưng còn mảnh hơn dài hơn và mọc thành bụi lớn, nhìn từ xa giống như từng quả bóng lông xù.

An Mễ Lạc là lần đầu tiên nhìn thấy, nhưng dựa theo kinh nghiệm của cậu, loại lá cây đó tuyệt đối rất dai.

Loại cỏ đó rất nhiều, hai bên sông nhỏ đều có, nhìn mãi không thấy đâu là hết.

“Tôi muốn xuống dưới xem một chút.” An Mễ Lạc nhìn xuống khe núi, vách núi gần như dựng đứng.

Một trong những môn học ở trường trước đây của cậu chính là dạy bọn họ cách ứng phó với các loại địa hình nguy hiểm trong Dị giới, đó là kiến thức cơ bản để sinh tồn trong Dị giới, cho nên giáo viên đều huấn luyện bọn họ muốn chết, đừng nói là vách núi ba bốn mét, cho dù là mười mấy mét cậu cũng có thể leo lên bằng tay không.

Nhưng đó đều là chuyện trước kia, sau khi tốt nghiệp cậu đã hai năm không động vào những thứ này nữa.

An Mễ Lạc muốn thử một chút.

Lyles đi về phía hạ du.

An Mễ Lạc khó hiểu, nhưng vẫn đi theo.

Đi bộ hơn trăm mét, nhìn thấy sạt lở đất phía trước.

Vách núi vốn dĩ gần như dựng đứng bởi vì sạt lở đất mà trở nên bằng phẳng, có thể trực tiếp đi xuống.

An Mễ Lạc ngây người, cậu đã chuẩn bị kỹ càng để thể hiện tài năng rồi.

Lyles dẫn đầu đi về phía dưới.

An Mễ Lạc vừa đi theo, vừa đề cao cảnh giác.

Bên bờ nước, đáy vực đều là những nơi có độ nguy hiểm đứng hàng đầu trong Dị giới, bởi vì những nơi như vậy thường dễ dàng sinh sôi ra nguy hiểm khiến người ta trở tay không kịp.

Dị thú cũng nguy hiểm, nhưng thứ đó ít ra có thể nhìn thấy có thể gϊếŧ chết.

Những nơi như thế này, nói không chừng hai chân đã bị gặm nhấm đến mức máu thịt be bét, mà bọn họ còn không hề hay biết.

Xuống đến đáy vực, An Mễ Lạc mỗi một bước đi về phía trước đều cẩn thận từng li từng tí, tận lực chỉ giẫm lên nơi có thể nhìn thấy.

Lyles chẳng mảy may để ý, trực tiếp đi về phía bờ sông.

Lúc An Mễ Lạc đi đến bờ sông, Lyles đã đợi ở đó một lúc, Hắc Xà thậm chí đã tuần tra một vòng.

“Xì…”

Hắc Xà thè lưỡi, An Mễ Lạc quá chậm.

Lyles cũng nhìn sang, An Mễ Lạc chậm chạp.

An Mễ Lạc phớt lờ một lớn một nhỏ, sau khi đến gần thì lập tức nhìn về phía loại cỏ lá dài kia.

Nhìn gần, loại cỏ đó còn lớn hơn so với dự đoán của cậu rất nhiều, gần như đến ngực cậu, sau khi duỗi thẳng lá ra thì còn dài hơn cả cậu.

An Mễ Lạc thử kéo kéo, lại dùng dao cắt xuống một nắm nhìn xem, sợi lá rất nặng, quả thực rất dai.

“Không biết có độc hay không…” An Mễ Lạc nói đến bên miệng lại nuốt trở vào, có độc thì đã sao, chẳng lẽ còn độc hơn Lyles?

“Chính là nó.” An Mễ Lạc lấy sợi dây treo trên vai xuống, trải chúng thành hình chữ “nhật” trên mặt đất theo trí nhớ, bắt đầu cắt cỏ.

Lá của loại cỏ đó rất mảnh, lúc cắt An Mễ Lạc luôn có cảm giác như đang cắt tóc của ai đó.

Cậu cố gắng cắt từ gốc, như vậy sẽ dễ mang đi hơn.

Hái sạch sẽ cây trước mặt, An Mễ Lạc chuyển sang tấn công cây tiếp theo.

Sau khi cắt cây thứ hai đến mức chỉ còn lại gốc trơ trọi, An Mễ Lạc đi về phía cây thứ ba.

Số lượng của hai cây kỳ thật đã đủ rồi, nhưng nơi này quá xa xôi khó khăn lắm mới đến một lần, hơn nữa cũng không biết sau này có còn dùng đến hay không, mang theo nhiều một chút luôn không sai.

Gần đó chỉ có hai cây tương đối gần, cây thứ ba cách đó ba mét, An Mễ Lạc đi về phía đó.

Lại gần, An Mễ Lạc đang định ngồi xổm xuống, dưới chân đột nhiên truyền đến động tĩnh.

Cậu vẫn luôn đề phòng, khoảnh khắc nhận ra có gì đó không đúng lập tức nhìn sang, tốc độ phản ứng của cậu đã rất nhanh, nhưng tất cả vẫn là chậm một bước.

Chưa kịp nhìn rõ là tình huống gì, mắt cá chân phải của cậu đã bị thứ gì đó quấn lấy, sau đó bị kéo về phía dòng suối với lực đạo cực lớn.

Khoảnh khắc cả người bay lên, An Mễ Lạc theo bản năng khuỷu tay trái bảo vệ gáy, đồng thời tay phải cầm dao dựa vào cảm giác hung hăng chém về phía thứ đang quấn lấy mắt cá chân mình.

Bị chém, thứ đó đau đớn lập tức buông chân cậu ra rụt về phía dòng suối.

Chưa kịp để An Mễ Lạc thở phào nhẹ nhõm, càng nhiều thứ như vậy đã thăm dò về phía cậu.

Sức lực của thứ đó cực kỳ lớn, một cái đã đủ kéo một người đàn ông trưởng thành bay lên, nếu bị mấy cái quấn lấy cùng lúc thì cậu tuyệt đối không có khả năng thoát ra.

An Mễ Lạc dứt khoát lăn về phía ngược lại.

“Xì.”

Cậu vừa động, một bóng đen đã vụt qua bên cạnh cậu, ngay sau đó cả người cậu bị Lyles nhấc lên kéo ra khỏi bờ nước.

Gần như cùng lúc đó, có thứ gì đó quấn lấy cổ tay phải của Lyles.

An Mễ Lạc lập tức muốn giúp đỡ, dao cũng đưa ra, thứ đó đã đột ngột buông tay Lyles ra, dáng vẻ đó giống như da của Lyles là bàn ủi nóng bỏng.

An Mễ Lạc bị kéo lùi về phía sau.

Đứng vững, An Mễ Lạc kinh hồn chưa định vội vàng nhìn về phía bờ nước, Hắc Xà không thấy đâu, mặt nước không ngừng cuộn trào.

Chưa đến hai giây, Hắc Xà thò đầu ra khỏi mặt nước, trong miệng nó ngậm một dị thú hình dạng giống con sứa có vô số xúc tu nhưng bản thể lại sống trong lớp vỏ dày nặng.

Bị cắn, thứ đó giãy giụa hai cái rồi không còn động nữa.

Hắc Xà lên bờ, nhổ thứ đó ra trước mặt hai người.

An Mễ Lạc tiến lên xem xét, thứ đó hẳn là loại quấn lấy con mồi kéo xuống nước chết đuối rồi mới ăn thịt.

Hắc Xà kiểm tra xung quanh, với sự cảnh giác của nó sẽ không bỏ sót, thứ đó ban đầu hẳn là ở trong nước, sau khi nghe thấy động tĩnh mới vươn xúc tu ra khỏi mặt nước.

“Cảm ơn…” An Mễ Lạc nhìn về phía Lyles.

Nếu không phải Lyles, bây giờ cậu đã chết rồi.

“Trở về.” Lyles nhìn dòng suối kia.

Nếu thứ đó bị động tĩnh hấp dẫn, vậy động tĩnh vừa rồi mà bọn họ tạo ra đã đủ để hấp dẫn thêm nhiều dị thú loại đó đến gần.

An Mễ Lạc cũng nghĩ đến điểm này, lập tức đi về phía đống cỏ đã cắt.

Cậu vừa động, mắt cá chân liền truyền đến cơn đau nhức dữ dội.

An Mễ Lạc cố nén đau tự mình kiểm tra.

Xương cốt không gãy, chỉ là bong gân, e rằng rất nhanh sẽ sưng lên.

Sức lực của thứ đó cực lớn, An Mễ Lạc thậm chí hoài nghi nếu chậm thêm một bước cắt đứt, toàn bộ mắt cá chân của cậu đều sẽ bị bó nát.

Dị giới đầy rẫy nguy hiểm, bị thương chết người là chuyện thường thấy, cho nên tất cả những người ra vào Dị giới đều có một chút kiến thức y tế thông thường.

An Mễ Lạc nhanh chóng siết chặt sợi dây, bó cỏ thành một bó cõng lên vai, “Đi thôi.”

Cố nén đau đớn, hai người nhanh chóng đi về phía nơi sạt lở đất.

Trở lại trên vách núi, An Mễ Lạc quay đầu nhìn lại.

Chỉ trong chốc lát, thứ vừa rồi bị Hắc Xà cắn chết đã không thấy đâu, nó đã chết không thể tự mình di chuyển, chỉ có thể là có thứ gì đó đã ăn thi thể của nó.

An Mễ Lạc đang quan sát, mặt nước liền nổi lên gợn sóng.

Càng nhiều xúc tu của loại đó nổi lên từ dưới nước, nước bọt của Hắc Xà có độc, ngay cả thi thể kia cũng có độc.

Loại đó ăn thịt đồng loại.

An Mễ Lạc nhìn người bên cạnh, “Tay anh thế nào rồi?”

Tuy chỉ là một khoảnh khắc, nhưng tay Lyles vẫn bị quấn lấy.

Lyles không trả lời, xoay người đi về phía căn nhà gỗ.

An Mễ Lạc kéo hắn lại.

Khoảnh khắc An Mễ Lạc nắm chặt, toàn thân Lyles căng cứng biểu hiện ý đồ công kích, ánh mắt cũng lạnh thấu xương.

Hắc Xà hạ thấp người, trong mắt cũng là sát ý mà An Mễ Lạc chưa từng thấy.

An Mễ Lạc chỉ cảm thấy lạnh từ đầu đến chân, đầu óc cũng trống rỗng.

Quay đầu, phát hiện là An Mễ Lạc, ánh mắt Lyles rất nhanh khôi phục vẻ lạnh lùng thường ngày, hắn rút tay ra khỏi tay An Mễ Lạc.

Lyles không quen tiếp xúc với người khác.

“Để tôi xem.” Nhận ra điểm này, An Mễ Lạc nắm chặt tay hắn trước khi hắn rút ra.