Thiếu Gia Thật Từ Chối Làm Vạn Nhân Mê Sau Đó Bạo Hồng

Chương 10

Thời Phỉ ngồi trên ghế đá trong khu vườn, nhanh chóng giải quyết bữa sáng, rồi ném túi rác vào thùng và bắt đầu đi bộ quanh vườn để tiêu hóa.

Sau khi đi vài vòng, Thời Phỉ chống tay lên lan can, ngồi lên mép sân thượng, đung đưa hai chân dài, cúi đầu nhìn xuống con đường sầm uất vừa tỉnh giấc sau giấc ngủ.

Bên ngoài lan can sân thượng là một vòng kính cường lực được nâng đỡ bằng khung sắt.

Qua lớp kính, có thể nhìn thấy rõ ràng dòng người và xe cộ nhộn nhịp bên dưới tòa nhà thương mại.

Xe cộ nhỏ như hộp diêm, còn người thì như đàn kiến.

Những đường nét của tòa nhà cao tầng cắt xiên xuống như một vòng xoáy khổng lồ đầy sức hút, khiến người ta vừa sợ hãi vừa không thể cưỡng lại sự thôi thúc muốn ngả người về phía trước.

Thời Phỉ mỉm cười, nhảy lên tấm kính.

Hệ thống gấu trúc đang liếʍ môi lập tức dựng cả lông: "Này! Cậu đang làm gì đấy! Đừng có làm loạn! Tôi đã nói rồi mà! Với hệ thống vạn nhân mê này bảo vệ cậu, cậu chắc chắn sẽ có một cái kết HE!"

Thời Phỉ giơ điện thoại lên: "Tôi chỉ chụp một tấm ảnh thôi!"

Hệ thống gấu trúc ôm chặt lấy chân Thời Phỉ, đầy cảnh giác.

"Mặc dù những người bạn của bố mẹ cậu đã làm giả hợp đồng theo kịch bản, khiến cậu gánh khoản nợ lớn, mặc dù tâm huyết cả đời của ông chủ cậu bị thâu tóm theo kịch bản, nhưng tôi đã nói rồi mà! Chỉ cần sống sót qua cái kết, cậu sẽ không phải lo lắng về kịch bản nữa!"

Ôm chân, không cho anh động đậy!

Thời Phỉ cười khổ.

Ôi, bé hệ thống à, cậu đang an ủi tôi hay là đang kích động tôi đây?

Thời Phỉ không nhịn được, lại muốn trêu chọc hệ thống ngốc nhà mình thêm chút nữa.

“Thật mà, tôi chỉ muốn chụp một tấm ảnh nhìn xuống khung cảnh thành phố để nhắc nhở bản thân phải luôn lạc quan với cuộc sống tương lai. Cậu thấy đấy, dù cuối cùng tôi không sống được, thì ít nhất tôi cũng có thể không chết theo cách trong kịch bản, đúng không?”

Thời Phỉ với gương mặt đầy bi thương đau khổ, ngẩng mặt lên trời than dài, biểu cảm hết sức phô trương.

Thế nhưng hệ thống gấu trúc lập tức mắc bẫy.

Bộ lông của nó dựng đứng lên như bị điện giật: “Đừng làm bậy, đừng bi quan như vậy! Cùng lắm thì tôi sẽ đi trốn với cậu ở vùng quê hẻo lánh! Tôi không làm nhiệm vụ nữa, chúng ta tránh xa mấy tên công chính của trò chơi!”

Thời Phỉ không nhịn được nữa và bật cười.

Anh ôm hệ thống gấu trúc lên, vỗ nhẹ vào mông lông xù của nó: “Này này, hôm qua chúng ta vừa bàn nhau rằng sẽ lợi dụng ưu thế biết trước cốt truyện để chủ động tấn công mà, phải đương đầu với khó khăn chứ?”

Hệ thống gấu trúc xấu hổ nói: “Tôi chỉ sợ cậu không chịu nổi áp lực mà nghĩ quẩn thôi mà. Dù trốn tránh không giải quyết được vấn đề, nhưng biết đâu có thể kéo dài vài năm, sống thêm vài năm bình yên cũng tốt đấy chứ.”

Nó vò rối bộ lông trên đầu mình: “Nếu cậu nhất định muốn chụp ảnh, để tôi chụp cho, mau quay lại phía bên trong lan can đi! Dù cậu không muốn chết, nhưng nhỡ trượt chân thì sao?!”

Thời Phỉ mỉm cười: “Được rồi.”

Hệ thống bé nhỏ đáng yêu quá đi mất. Thời Phỉ luôn không kiềm được mà trêu chọc cho hệ thống nhỏ của mình bực mình.

Nuôi một chú gấu trúc dễ thương thế này, ai mà hiểu hết niềm vui chứ?

Nghĩ đến việc hệ thống đang đóng giả một chú gấu trúc con được mình chăm sóc, Thời Phỉ cũng không nỡ chết.

Thời Phỉ đưa điện thoại cho hệ thống gấu trúc.

Hệ thống gấu trúc kêu "phịch" một tiếng, nhảy từ trong vòng tay của Thời Phỉ lên tấm kính cường lực. Nó bò sát vào tấm kính, vươn bàn chân gấu cầm điện thoại ra khỏi mép kính, rồi chụp tách một cái.

“Xong rồi xong rồi!” Hệ thống gấu trúc bò ngược lại như một con sâu lông, sau đó bị Thời Phỉ tóm lên.

Thời Phỉ giữ lời hứa, leo qua lan can trở lại, vừa gửi ảnh vào nhóm chat vừa đi xuống lầu.

Cảnh đẹp thế này, tất nhiên phải chia sẻ ngay lập tức với người bạn thân yêu quý.

Thời Phỉ vừa gửi ảnh đi, đối phương đã trả lời ngay lập tức.

Đầu To: “Đừng có nghĩ quẩn, mọi chuyện sẽ có chuyển biến. Đây là một thế giới thực, cho dù có cái gọi là định mệnh can thiệp, chúng ta cũng có thể chiến thắng nó, đó là trí tuệ mà tổ tiên đã truyền lại.”

Thời Phỉ chậm rãi đáp lại: “Đây là ảnh mạng, cậu nghĩ quá nhiều rồi.”

Anh vừa nhắn xong, một bóng người đột ngột lao tới, suýt chút nữa đâm sầm vào anh.

“À, xin lỗi, vừa rồi tôi đang xem điện thoại.” Thời Phỉ vội vàng xin lỗi.