Móng vuốt nhỏ lông xù xù lay đầu sợi cuộn len, mèo con muốn ngậm lấy đầu sợi len, tiếp đó...
Đột nhiên quay đầu bỏ chạy!
“Meo meo meo.”【Hì hì hì kéo nha kéo nha】
“Lộc cộc lộc cộc” Cuộn len không bị kéo hư, nhưng từng sợi len ánh vàng óng ánh đã quấn toàn thân bé mèo cam sữa.
Cuộn len vẫn quấn chặt lấy mèo con, Nhung Nhung định cúi xuống gỡ sợi dây ra, nhưng càng gỡ lại càng rối.
Loài mèo vốn dĩ thiếu kiên nhẫn, gỡ một lúc không được Miêu Miêu bực bội cúi đầu cắn, vừa cắn vừa lùi lại, không biết từ lúc nào đã đi đến gần hành lang.
Nam phu nhân đang tìm mèo khắp nơi nghe thấy tiếng động lạ, bà ấy theo bản năng ngẩng đầu lên, tim lập tức thắt lại!
“Nhung Nhung!!” Nào còn đâu dáng vẻ tao nhã, uyển chuyển thường ngày?
Bà ấy xỏ vội đôi giày cao gót, lao về phía cầu thang.
Mèo cam nhỏ bị dây thừng biến thành quả bóng lăn “bịch bịch bịch” xuống cầu thang, cuối cùng “bịch” một tiếng…
Mông chạm đất.
Mèo con ngã choáng váng, cố gắng lắc lắc móng vuốt nhỏ muốn đứng dậy, nhưng lại bị dây thừng quấn chặt cứng.
Cuối cùng “bịch” một tiếng, cậu bỏ cuộc, nằm im.
“Nhung Nhung con sao vậy?” Dù Nam phu nhân đã cố gắng tăng tốc nhưng vẫn đi chậm, bà lo lắng bế mèo nhỏ đang bị bó thành cục len lên, hốt hoảng kiểm tra tứ chi xem cậu có bị thương không.
“Quản gia, gọi bác sĩ, mau gọi bác sĩ!” Ông Nam bước ra từ thư phòng tầng ba nhìn thấy cảnh này cũng thót tim.
Vốn dĩ cậu không đau, nhưng bị mẹ bế trên tay, cam sữa nhỏ cúi đầu nhìn cơ thể bị trói chặt của mình, lại ngẩng đầu nhìn mẹ.
Bé mèo thè chiếc lưỡi hồng nhạt liếʍ liếʍ chóp mũi, cuối cùng rơm rớm nước mắt...
“Meo QAQ”
Oa oa QAQ mẹ làm con sợ chết khϊếp.
“Meo meo meo QAQ” cái dây thừng này hư quá, không gỡ ra được, bắt nạt con.
Mèo nhỏ khóc lớn, khóc thật to, khóc như đòi mạng.
Nam phu nhân nghe bé khóc mà thắt cả ruột, cả buổi chiều bận rộn gỡ dây và kiểm tra cho Nhung Nhung.
Cuối cùng, bác sĩ thú y xác nhận, chú mèo con này mới chưa đầy hai tháng tuổi chưa cai sữa hoàn toàn trừ cân nặng đã vượt chuẩn ra thì mọi thứ đều khỏe mạnh.
Nam phu nhân và ông Nam, những người đã nâng cao trái tim suốt chặng đường cuối cùng cũng thở phào.
Tuy nhiên, nhìn vào báo cáo kiểm tra chỗ “cân nặng vượt chuẩn” khiến họ không khỏi cười ra nước mắt.
Nam Phi Lưu, cậu con trai thứ tư của nhà họ Nam, cố nhịn nhưng vẫn không nhịn được phì cười.
"Nhung Nhung, không hổ danh là mèo cam của chúng ta mà." Mới chưa đầy hai tháng mà đã nặng hơn cả những bé mèo cùng tuổi.
"Ha ha ha ha ha ha ha."
“Meo!” [Hừ] Miêu Miêu xoay người, quay lưng lại với các anh trai và cô chị vừa vội vã trở về.
Cơ thể tròn trịa, phúng phính, nhìn từ bên trái, giống như một quả bóng lớn chồng lên một quả bóng nhỏ, trông thật mềm mại, dễ thương~
Ngay cả khi tâm trạng không tốt, trên mặt Nam Huỳnh Hoặc cũng hiện lên nụ cười. Chỉ tiếc là nụ cười này biến mất khi trời chập tối.