Làn tuyết vất vưởng bay trong không khí, Cố Nam choàng một cái áo len thật dày dặn, mũi anh trở lên đo đỏ. Lại một mùa đông nữa đến, cái lạnh lẽo vờn quanh cổ cũng không thể nào cản trở không khí nhộn nhịp hôm nay.
Tiền tuyến đã thắng, các chiến sĩ cùng khúc khải hoàn ca trở về nhà. Cố Nam cũng như mọi người đến đây, chờ đợi người trong lòng.
Anh nhìn tuyết bay bay thì bỗng dưng lại chìm trong hồi ức, ngày anh tiễn Trình Dật Quân, tuyết bay khắp trời, mờ mịt đến nỗi anh dường như không thể nhìn rõ mặt đối phương.
Nhưng cho dù mờ mịt đến như nào thì anh vẫn nhớ rõ cái ôm chắn gió chắn tuyết của hắn dành cho anh, nóng hổi đến mức làm con tim anh đập loạn.
Tiếng ồn ào đột ngột vang dội khiến anh thoát khỏi hồi ức, hoá ra chuyến tàu đưa các chiến sĩ trở về đã cập bến.
Từng người từng người một trở về vòng tay của gia đình nhưng cho đến khi toa xe đã hết người, Cố Nam vẫn không thấy bóng dáng của Trình Dật Quân, anh hơi bối rối cũng có chút bàng hoàng.
Cố Nam chạy qua vài toa xe đồng thời cũng quan sát xung quanh để tìm khiến bóng dáng hắn. Đoạn khi nhìn thấy bóng của Lý Minh - tiểu phó quan dưới trướng hắn, lòng anh mới nhẹ nhàng trở lại. Anh mang theo nụ cười trên khoé môi không thể hạ xuống bước gần đến họ.
Khả năng cao anh ấy đang ở đó, Cố Nam nghĩ thầm.
Đến gần họ Cố Nam bỗng nghe thấy giọng nghèn nghẹn của một binh sĩ: "Mọi người đều trở về cả rồi nhưng chỉ có mỗi đội trưởng ở lại nơi lạnh lẽo đấy.". Nói xong câu ấy binh sĩ ấy liền khóc.
Giọng Lý Minh hơi gắt còn khàn khàn nói: "Nói bậy, không phải anh ấy cũng trở về đây à!"
Nghe đến đây lòng Cố Nam chợt thắt lại, cổ họng anh nghẹn cứng, chết lặng đứng chôn chân tại chỗ.
"Nhưng làm sao để giấu người thương của thiếu tướng Trình đây...", một người trong bộ quân phục có đeo quân hàm nói.
Lý Minh im lặng, trầm mặc ôm hũ tro cốt trong tay.
Cố Nam nghe toàn bộ câu chuyện của họ rồi đờ đẫn chuyển ánh mắt của mình xuống cái hũ đang nằm trên tay Lý Minh. Anh mở miệng muốn nói gì đó nhưng cổ họng nghẹn cứng một cách đau đớn, cơn đau đớn khiến anh không chịu nổi, đôi mắt anh lã chã, nước mắt không thể kìm được mà cứ tuôn rơi.
Cố Nam cố nén đau đớn cất giọng, tiếng nói đã không còn thanh thoát dễ nghe nữa, nó trở nên đau khổ vỡ vụn: "Lý Minh, Dật Quân.. anh ấy đâu rồi..?"