Hãm Hại Vai Chính Là Không Đúng

Chương 26: Âm sinh tử

Trong giấc mơ, nàng thấy mình đang ở căn phòng tối tăm.

Một nam nhân có đôi mắt u ám, tay cầm một chiếc gậy đen tuyền, từng bước đi vững chãi lặng lẽ không một tiếng động.

“Ta đã từng nói với ngươi…”

“Không được động đến một sợi tóc của Trăn Trăn.”

Tri Ngu thấy Thẩm Dục từ từ tiến lại gần mình, nhưng trong lòng nàng hiểu rõ không phải y đến gần nàng mà là đến gần nguyên chủ.

Có lẽ đây là tình tiết đã xảy ra trong sách…

Vì vậy nàng không thể kiểm soát những lời sắp nói ra.

Chỉ có thể để nguyên chủ làm càn.

“Tiện nhân hèn mọn thôi, có gì mà không thể động vào!”

“Chàng không chịu hợp hoan với ta, chẳng lẽ chàng chỉ có thể ‘cứng’ với ả à?”

Thật đúng là tự tìm đường chết...

Nếu có thể lựa chọn, Tri Ngu thậm chí muốn nhắm mắt lại, tuyệt vọng không muốn nhìn nữa.

Nhưng trong một cơn ác mộng đã định sẵn, nàng chỉ có thể mở to mắt mà chịu đựng toàn bộ quá trình.

"Hừ."

Những lời không biết xấu hổ vang lên bên tai, hình như đây là lần đầu tiên Tri Ngu nghe thấy Thẩm Dục cười trong mơ.

Tệ hơn là cổ nàng bị một bàn tay trắng bệch nắm chặt.

Ban đầu chỉ là một cái vuốt ve nhẹ nhàng lạnh lẽo.

Sau đó bàn tay ấy siết chặt lại từng chút một.

Nàng không thể hít vào, cũng không thể thở ra.

Cảm giác đau đớn chân thực đến mức Tri Ngu bắt đầu nghi ngờ đây có phải là mơ hay không.

Nàng bắt đầu giãy giụa, cào cấu, nước mắt vô thức trào ra.

Cầu xin ngươi, xin ngươi...

Nàng không muốn chết.

Dưới ánh sáng mờ mờ, Tri Ngu không thể nhìn rõ nét mặt của y.

Nhưng ngay sau đó, hàng mi đẫm lệ của nàng chùng xuống.

"Mắt của ngươi..."

"Trông có vẻ hơi khác…”

Y thì thầm, bàn tay lạnh lẽo đang siết chặt cổ nàng bỗng vô cớ chuyển sang vuốt ve mí mắt nàng.

...

Khi nàng giật mình tỉnh dậy, trời đã khuya.

Tuyết Như nhận ra phu nhân nhà mình đang gặp ác mộng, vội vàng gọi nàng dậy. Sau đó nàng thấy mỹ nhân run rẩy chui vào lòng mình.

Tuyết Như bối rối, vụng về vỗ nhẹ lưng phu nhân, giọng điệu dỗ dành như an ủi một đứa trẻ.

"Phu nhân đừng sợ, chỉ là ác mộng thôi."

Tri Ngu đổ mồ hôi ướt đẫm cả lớp áo trong, nàng nhắm mắt một hồi, dần dần cảm nhận được ranh giới giữa mộng và thực.

Nhưng giấc mơ này chắc chắn không phải là nàng tự tưởng tượng ra.

Thẩm Dục sẽ không tha cho bất kỳ ai từng đắc tội y.

Trong mắt người khác, nàng đã phản bội y, còn ra tay ác độc hành hạ Thẩm Trăn.

Nếu không chuẩn bị sớm thì có lẽ kết cục của Tri Ngu cũng không khá hơn nguyên chủ chút nào.

Nàng đã đẩy nhanh tiến độ tác hợp cho bọn họ.

Một khi được tự do, chắc chắn Tri Ngu sẽ nghĩ cách thay tên đổi họ, rời xa khỏi vùng đất nguy hiểm bị thế lực của Thẩm Dục hoàn toàn thao túng sau này.

Trời vừa nàng, Tri Ngu đã dẫn tỳ nữ đến một ngôi làng nào đó ở ngoại ô kinh thành.

Nàng định tìm lại đồng hương của Thẩm Dục trước, tốt nhất là tìm được họ hàng của y, để xem có thể moi được thông tin gì về thân thế thật sự của Thẩm Dục hay không.

Khi tìm đến địa phận ngôi làng, trước mắt nàng là một ngôi nhà cũ kỹ xập xệ đến mức khiến người ta hoài nghi liệu nó có thể chống chọi trước một cơn gió lớn được không.

Cách đó không xa, một bà lão nông dân ló đầu ra nhìn với ánh mắt thăm dò, giọng nói ngập ngừng:

“Các người tìm nhà này có chuyện gì không?”

Tri Ngu quan sát mái tóc đã bạc phơ của bà lão, đoán có lẽ đây là người già trong làng. Nàng từ tốn đáp lời: “Bà có biết Thẩm lang quân còn thân nhân nào ở làng mình không ạ?”

Bà lão như tránh né gì đó, miệng lẩm bẩm: “Thân nhân y đều đã chết hết rồi, còn người thân nào nữa đâu mà tìm…”

“Vậy phụ mẫu của ngài ấy thì sao ạ?”

Tuyết Như không kìm được mà hỏi thêm. Nào ngờ, ánh mắt bà lão lại càng thêm kỳ lạ, đầy vẻ bí hiểm.

Tuy không nói ra nhưng từ biểu cảm của bà cũng đủ để Tri Ngu nhận ra bà biết nhiều hơn những gì bà nói.

Bà giơ tay định đóng cửa lại thì bất ngờ một túi bạc nhỏ được nhét vào khe cửa.

Chưa từng thấy nhiều tiền như vậy, bà lão mở to mắt ngạc nhiên, tay vội vàng chộp lấy túi bạc trước khi nó kịp rơi xuống.

Cố gắng kiềm chế mong muốn quay vào nhà, giọng bà lão đè thấp đầy thâm ý:

“Phụ mẫu y đã mất trước khi y chào đời.”

Lời nói quỷ dị khiến cả Tuyết Như và Tri Ngu đều sững người.

Phụ thân chết trước khi sinh có thể hiểu, nhưng mẫu thân cũng chết trước khi sinh thì làm sao mà được?

Vậy Thẩm Dục là từ đâu ra?

Mãi cho đến khi bà lão tiết lộ thêm ba chữ “âm sinh tử”, nhìn vào túi bạc trong tay bà mới chịu nói kỹ càng.