Hãm Hại Vai Chính Là Không Đúng

Chương 21: Vụ án long bào

Sau khi yến tiệc kết thúc chưa bao lâu, trong phủ Nhị Hoàng tử đã xảy ra chuyện.

Thẩm Dục là người đầu tiên nhận được tin, đã đi theo hạ nhân đến phòng của Tông Giác.

Màn gấm vừa được hạ nhân vén lên, từ bên trong đã có tiếng động vọng ra, một tỳ nữ xiêm y xộc xệch, mặt đỏ bừng chạy vội ra ngoài.

Lúc lướt qua Thẩm Dục, đôi mắt long lanh như pha lê của tỳ nữ khiến y cảm thấy hơi quen thuộc.

Rất giống với đôi mắt của thê tử y.

Khi đôi mắt ướŧ áŧ ấy nhìn người ta lại như mang theo nét dịu dàng khó tả, khiến cho kẻ có trái tim sắt đá cũng phải mềm lòng.

Thẩm Dục bước vào trong phòng, thấy Nhị Hoàng tử đang tựa vào cửa sổ, tay cầm một bình rượu.

Tông Giác đang mơ màng say, chẳng buồn quay đầu lại, cười nói: “Bạc Nhiên, huynh đến rồi.”

“Điện… điện hạ…”

Hạ nhân đi theo vội vã quỳ xuống, lắp bắp nói: “Bên ngoài… có chuyện rồi ạ…”

Nam nhân đang đứng bên cửa sổ hững hờ hỏi: “Là ai cãi vã hay có đánh nhau?”

“Cũng chỉ là vài chuyện ẩu đã thôi…”

Đôi mắt đào hoa của Tông Giác khép hờ, đột nhiên bật cười.

“Mấy chuyện này không phải là cảnh tượng mà Đại Hoàng huynh mong đợi sao?”

“Chắc hẳn lối sống sa đọa, trụy lạc này khiến Đại Hoàng huynh càng yên tâm về ta mới phải.”

Hạ nhân vẫn run sợ đến mức không thốt nên lời, câu chữ cũng không rõ ràng.

Cuối cùng, vẫn là người nam nhân đứng phía sau phủ nhận thay hắn.

“Không phải.”

Tông Giác nghe Thẩm Dục lên tiếng, thoáng ngạc nhiên.

Thẩm Dục chậm rãi nói: “Có người tìm thấy long bào trong mật thất của điện hạ.”

Đôi mắt Tông Giác đột ngột mở to, ánh mắt ngà ngà say lập tức trở nên sắc bén.

Hắn không nói gì, chỉ đặt bình rượu trong tay xuống bàn sau vài khắc suy tư.

Tông Giác khẽ cười cay đắng với Thẩm Dục: “Huynh xem, đây chính là bi kịch của việc sinh ra trong hoàng thất.”

“Hoàng huynh của ta chưa bao giờ muốn buông tha ta.”

Thẩm Dục không nói gì.

Nhưng rõ ràng cuộc chiến lần này sẽ khốc liệt hơn bao giờ hết.

...

Vân Tô nhân lúc Tri Ngu nghỉ ngơi, lén lút đi gặp Thẩm Trăn.

Trong yến tiệc hôm nay, Vân Tô đúng là đã có ý định giúp Thẩm Trăn nhưng Thẩm Trăn không phải loại người đó.

Lúc gặp Thẩm Dục, Thẩm Trăn thực sự rất muốn tặng y chiếc túi thơm bày tỏ tâm ý của mình.

Nhưng khi lời chuẩn bị nói ra, một chiếc vòng cổ vô hình mang tên đạo đức như bóp nghẹt cổ họng nàng ta khiến nàng không thể thốt nên lời.

Nàng không thể.

Không thể nào vô liêm sỉ đến vậy.

Ý định hủy bỏ hôn ước với Phùng Sinh vào lúc ấy trở nên mạnh mẽ hơn bao giờ hết.

Thẩm Trăn biết rõ trước khi hủy hôn, nàng ta không có tư cách để bày tỏ tình cảm với bất kỳ ai.

“Sau này đừng làm như vậy nữa.”

Nàng biết ơn Vân Tô vì nghĩ cho mình nhưng không tán thành hành động đó.

“Ngươi đã là hạ nhân của phu nhân, nhận bổng lộc của người thì phải trung thành với người.”

“Về sau đừng làm những việc đáng xấu hổ như vậy nữa.”

Nghe xong, Vân Tô cảm thấy trong lòng dâng lên một cơn sóng hổ thẹn, quỳ xuống dập đầu: “Nô tỳ hiểu rồi.”

Những lời Thẩm Trăn nói không khiến nàng ta cảm thấy khó xử mà còn cảm thấy ấm áp.

Vân Tô biết mình đã không giúp sai người.

Nàng ta càng quyết tâm muốn báo đáp Thẩm Trăn.

Chuyện này vốn chỉ là một chuyện nhỏ nhặt không đáng kể.

Dù có những mâu thuẫn khó nói thì tất cả cũng nhanh chóng bị tin tức đêm đó Thẩm Dục không hồi phủ che lấp.

Qua đêm ở bên ngoài vốn không phải là phong cách của Thẩm Dục.

Ngay cả khi có chuyện gì đó xảy ra làm y chậm trễ thì Thẩm Dục luôn cho người về báo trước, không để người trong phủ lo lắng chờ đợi vô ích.

Tin đầu tiên được truyền về phủ là Thẩm Dục bị triệu vào cung vào lúc nửa đêm.

Hai ngày sau, khi tin thứ hai đến tai Tri Ngu, trái tim đã treo lơ lửng suốt hai ngày qua của nàng mới dần dần hạ xuống.

Mọi việc diễn ra đúng như nàng dự đoán.

Sự kiện đẩy Thẩm Dục rơi vào đáy vực là vụ án long bào khiến cả kinh thành chấn động trong một đêm.