Hãm Hại Vai Chính Là Không Đúng

Chương 15: Bắt nạt nữ chính

Khi đọc quyển thoại bản này, Tri Ngu vốn đã không ưa gì A Nhiễm.

Bởi lẽ nếu không phải vì nữ tỳ lắm lời này thì có lẽ Thẩm Trăn đã đỡ chịu khổ hơn biết bao nhiêu. Thế nhưng Thẩm Trăn quá thiện lương, chẳng bao giờ nỡ trách phạt kẻ dưới, tự mình gánh mác mọi khổ sở. Cứ mỗi lần đọc đến đoạn này cũng làm Tri Ngu không kìm được rưng rưng nước mắt.

Nhưng lúc này Tri Ngu không có thời gian để tính toán với nàng ta.

Mượn chủ đề đang nói dở, Tri Ngu bèn quay sang Thẩm Trăn, hỏi: "Thẩm cô nương quả là người tinh tế... Hôm nay ta đến đây cũng là có vài điều muốn thỉnh giáo Thẩm cô nương."

Nghe vậy, A Nhiễm lén lút trợn mắt xem thường, thầm nghĩ Tri Ngu lại muốn đổi cách khác để dò hỏi sở thích của Thẩm Dục.

Ai ngờ, câu hỏi tiếp theo của Tri Ngu lại hướng thẳng tới Thẩm Trăn: "Về chuyện ăn uống sinh hoạt, hẳn Thẩm cô nương cũng rõ sở thích của vị hôn phu cô là Phùng công tử chứ?"

Tay Thẩm Trăn bỗng đau nhói.

Thẩm Trăn khẽ biến sắc, nhanh chóng giấu đi vết kim đâm làm ngón tay rỉ máu.

"Không thể nào..."

"Sao có thể nhớ kỹ sở thích của phu quân nhà người khác mà lại chẳng nhớ nổi sở thích phu quân tương lai của mình?"

Tuyết Như ở phía sau lập tức chế giễu, nhân cơ hội hỏi khích để chọc tức A Nhiễm.

Nghe vậy mặt A Nhiễm lập tức tái mét, muốn phản bác nhưng lại chẳng thể nói được lời nào.

Tri Ngu không để ý đến những động tĩnh phía sau của hạ nhân, chỉ thấy Thẩm Trăn không trả lời ngay, đoán nàng nhất thời không nhớ ra được gì nhiều.

“Hay Phùng công tử có đặc biệt thích cái gì không? Nói đại vài cái cũng được..."

Biết một chút còn đỡ ngượng hơn là hoàn toàn không biết gì.

So với việc vừa nãy có thể kể vanh vách sở thích của Thẩm Dục thì sự tương phản này chẳng khác nào một trò hề nực cười.

Thẩm Trăn siết chặt kim chỉ, sắc mặt đột nhiên trắng bệch như tờ giấy, thân thể yếu ớt vì mới khỏi bệnh cũng bắt đầu lảo đảo chực ngã.

A Nhiễm nhận ra sự lỡ lời của mình đã gây thêm rắc rối không nhỏ cho cô nương, nhanh chóng bước tới, quỳ sụp xuống trước Tri Ngu, sắc mặt cũng tái nhợt theo.

"Nô tỳ đáng chết, nô tỳ biết lỗi rồi... Xin phu nhân trừng phạt nô tỳ!"

Không thể ở bên người mình yêu đã là nỗi đau khổ vô cùng…

Thế mà còn phải chịu sự giày vò từ thê tử người đó, bị đối phương cố tình xát muối lên vết thương sâu thẳm trong lòng nàng. Tất cả chỉ vì bản thân mình lỡ miệng nói sai.

Giọng nói vốn sắc bén của A Nhiễm bỗng trở nên nghẹn ngào run rẩy, nàng ta khẩn cầu: “Xin phu nhân đừng hỏi cô nương nhà ta nữa...”

Tri Ngu dần lấy lại sự tỉnh táo, cuối cùng nhận ra rằng bản thân vô tình đã góp phần vào việc bắt nạt nữ chính.

Trong khi nàng còn chưa nhận thức được thì nhiệm vụ hành hạ nữ chính hôm nay đã hoàn thành, thậm chí còn tinh tế và tàn nhẫn hơn cả những gì nguyên chủ đã làm.

*

Phu nhân rời khỏi Hương Lạc Viện chưa được bao lâu thì tin tức đã lan truyền khắp phủ.

Hạ nhân trong phủ đều biết hôm nay phu nhân lại đến Hương Lạc Viện để ức hϊếp người ta.

Nghe đồn lần này còn ác độc hơn mọi khi, ngay cả A Nhiễm – tỳ nữ luôn như hạt tiêu cay đứng chắn trước mặt Thẩm cô nương cũng bị ép quỳ lạy đến đỏ cả trán.

Mắt chủ tớ hai người đỏ hoe, rõ ràng là bị bắt nạt không nhẹ.

Tin tức này lọt đến tai Tuyết Như, nàng liền lớn tiếng chửi rủa một hồi.

Tri Ngu ngồi trước gương trang điểm, nghe những lời trách móc của nàng nhưng trong lòng lại chẳng mấy gợn sóng.

“Có phải phu nhân đang nghĩ đến độc kế nào không ạ?” Tuyết Như hỏi, vẻ mặt hớn hở như sẵn sàng tiếp tay làm điều xấu, mong sao lần tới có thể làm một lần là thành công ngay.

Tri Ngu chỉ hơi ngẩn người trước thái độ háo hức làm chuyện ác của Tuyết Như, hình như có gì đó mới lóe lên trong đầu nàng, nàng nhẹ nhàng nói: “Mấy hôm nữa, Nhị hoàng tử sẽ tổ chức yến tiệc trong phủ…”

Không chỉ có Thẩm Trăn, mà cả vị hôn phu của nàng -Phùng Sinh cũng sẽ có mặt trong buổi yến tiệc ấy.

Nghe thế, mắt Tuyết Như lập tức sáng lên.

“Vậy thì chúng ta có thể tìm cách dàn cảnh khiến Thẩm cô nương bị bắt gặp đang dụ dỗ đích tử Phùng gia ngay tại bữa tiệc, để lang quân của chúng ta tận mắt nhìn thấy…”

Tri Ngu: “…”

Nhưng mà…

Ý tưởng độc ác ấy không ngờ lại gợi ý một hướng đi cho Tri Ngu.

Dù tiến triển thăm dò tin tức về Phùng Sinh quá chậm chạp nhưng nếu muốn đạt hiệu quả gấp đôi mà không làm gián đoạn tiến độ thì…

Mỹ nhân trước gương chậm rãi cầm chiếc lược ngà trên bàn lên rồi từ từ chải mái tóc đen mượt như lụa, vừa chải vừa gỡ từng nút thắt trong suy nghĩ đang rối bời của mình.

Ba ngày sau, tại yến tiệc trong phủ Nhị hoàng tử, nàng phải tìm cách tiếp cận Phùng Sinh trước.