Hãm Hại Vai Chính Là Không Đúng

Chương 12: Nợ máu trả máu

“Ai phái ngươi đến?”

Vị lang quân trẻ vẫn giữ vẻ điềm tĩnh như khi làm việc ở Đại Lý Tự, đôi mắt lạnh lùng cùng khóe môi hơi nhếch nhẹ cho thấy y đã quá quen thuộc với những cảnh tra tấn như vậy.

Mặt nữ tỳ áo hồng tái nhợt, cả người run cầm cập, cố gắng rút tay lại nhưng bị y kìm chặt không thoát được.

Ngay sau đó, y mân mê ngón tay thứ hai của nàng ta khiến ả sợ hãi tột độ, sau một cơn đau thấu xương gần như nhìn rõ cả xương trắng lộ ra qua lớp da mỏng.

“Là… là Tri gia!”

“Tri gia sợ ngài cố tình tỏ ra lạnh nhạt với phu nhân… không thể làm tròn trách nhiệm… nên phái nô tỳ đến thử…”

Cuối cùng không thể chịu nổi cơn tra tấn này, nữ tỳ đành phải khai ra người đứng đằng sau.

Hạ nhân vào dọn dẹp, đưa khăn cho lang quân lau tay rồi tiện thể lau sạch những vết máu còn sót lại trên bàn.

Thiếu niên Bạch Tịch không nói thêm lời nào, chỉ lẳng lặng kéo chân nữ tỳ kia lôi thẳng ra ngoài.

Hai vệ binh tráng kiện đã đợi sẵn bên ngoài, lập tức thi hành mệnh lệnh.

Lang quân đã ra lệnh: Nữ tỳ này sát hại Nguyên Hương thế nào thì sẽ phải chịu đúng hình phạt như vậy.

Nguyên Hương - nữ tỳ đã hầu hạ Thẩm Dục gần một năm vốn là người hiền lành trung thực, không có bất kỳ dấu hiệu không an phận nào.

Nhưng nửa tháng trước, nàng đã bị một kẻ giả dạng lột da mặt ra để làm mặt nạ dịch dung.

Để tạo ra chiếc mặt nạ hoàn hảo, kẻ đó đã cắt đứt gân tay gân chân của Nguyên Hương, cạo sạch đầu, khoét mắt và đập nát răng nàng.

Nàng bị lột sống từng lớp da mặt xuống, cuối cùng bị sợi dây mỏng to bằng ngón trỏ siết cổ đến chết.

Kẻ giả mạo Nguyên Hương sẽ phải chịu một kết cục còn thảm khốc hơn gấp trăm lần.

Người bình thường có thể không nghĩ ra thủ đoạn nào độc ác hơn nhưng những người ở Đại Lý Tự ngày ngày theo chân chủ thượng ra vào hình phòng chắc chắn không thiếu thủ đoạn tàn nhẫn.

Khi Bạch Tịch quay lại phòng, trong tay mang theo một bát thuốc.

Y đứng một lát rồi tiến đến gần bình phong, do dự nói:

“Lang quân đã uống phải xuân dược mạnh, nên dùng bát thuốc này để thanh tâm hạ hỏa…”

Chưa dứt lời, Thẩm Dục đã bước ra từ sau bình phong, y đã thay y phục mới chỉnh tề gọn gàng, không thèm liếc nhìn bát thuốc.

Bạch Tịch lo lắng, vội nói thêm: “Xuân dược mạnh thế này thật sự sẽ gây tổn hại…”

Thẩm Dục chỉ nhướng mắt liếc qua bát thuốc, nhưng trong tâm trí y lại hiện lên hình ảnh Tri Ngu căng thẳng ở Hương Thù Viện: Khuôn mặt nàng trắng nõn, gò má đỏ bừng, sợ hãi cắn chặt môi anh đào.

Ánh mắt kinh hãi khi đưa tay chạm vào bụng y rồi rụt tay lại ngay như một thỏ nhỏ hoảng sợ…

Y ngừng mân mê ngón tay, bình thản nói: “Không cần.”

Tối nay, Tri thị… không hề hạ dược y.



Chừng một khắc sau, Bạch Tịch rời khỏi phòng, vừa lúc nghe thấy hai hạ nhân đang rì rầm bàn tán.

“Nguyên Hương thật có phước, dù phải chịu cảnh thảm khốc như vậy, nhưng vẫn có lang quân đứng ra trả thù cho nàng…”

“Bị tra tấn đến mức ấy… cho dù có xuống suối vàng cũng chỉ cảm thấy thỏa mãn thôi…”

Những lời xì xào ấy lọt vào tai y.

Vẻ mặt lạnh lùng của Bạch Tịch đanh lại, ánh mắt đột ngột nhìn về phía tây, đó là hướng Hương Thù Viện - nơi Tri Ngu đang ở.

Y nhớ đến chủ tử trong phòng, lặng lẽ siết chặt thanh kiếm trong tay.

Có lẽ cảm giác thỏa mãn ấy sẽ sớm đến thôi, khi lang quân của họ có thể tận hưởng niềm vui từ máu của Tri thị và toàn bộ gia tộc nàng.